Bên Cổ tiên sinh còn chưa có tin tức thì phía cho vay nặng lãi đã tới tìm Tôn tiên sinh, để cho Tôn tiên sinh nhắc nhở Hàn Thị, tháng này, phải trả hai mươi vạn tiền gốc.
Hàn Thị rất rõ ràng hậu quả của việc đến kỳ không trả được tiền, trên hiệp ước viết, quá hạn không trả, lãi chồng thêm lại, cứ bảy ngày lại tăng một lần, nói cách khác, giữa tháng này không trả được cả vốn và lãi thì bảy ngày sau đó, lợi tức từ sáu ngàn lên chín ngàn, sau bảy ngày nữa là một vạn hai... Ban đầu lòng tin tràn đầy, chắc chắn trả hết số tiền này, ai ngờ phát sinh... Đây mới là khoản thứ nhất, còn ba tháng sau tới kỳ trả năm mươi vạn... Hàn Thị không dám nghĩ nữa, trừ phi bán hết số cửa hàng của Minh Doãn cùng thôn trang đi mới có thể lấp được cái động không đáy này.
"Ngươi mau đi thúc giục Cổ tiên sinh, đã mấy ngày rồi không có tin tức." Hàn Thị vội vàng phân phó.
Tôn tiên sinh khó xử: "Tiểu nhân đã giục Cổ tiên sinh rồi, Cổ tiên sinh nói, chuyện như vậy phải xem cơ duyên xảo hợp, càng gấp gáp càng khó qua tay, hơn nữa giá tiền cũng sụt đi."
"Đúng là vậy, nhưng chúng ta làm sao có thời giờ..., ngươi đi nói cho Cổ tiên sinh, giá tiền qua tay chắc không giảm lắm, phải nhanh chóng, nếu không không thể giấu được nữa." Hàn Thị buồn bực nói.
Ngoài miệng Tôn tiên sinh đồng ý, trong lòng nghĩ: Phu nhân nghĩ chuyện này còn có thể giấu được? Sớm hay muộn, đợi mỏ chuyển rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418046/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.