Chốc lát, sắc mặt Lâm Lan trắng bệch, mồ hôi rịn đầy trán, chân mày cau lại. Ngân Liễu kinh hoàng nói: "Nhị thiếu phu nhân, người làm sao thế?"
Lâm Lan rút cây châm trên ngực xuống, yếu ớt khoát khoát tay: "Không có chuyện gì, ta chỉ châm ngân châm tạm thời ngăn tâm mạch mình lại."
"Nhưng... nhị thiếu phu nhân, môi người cũng trắng bệch rồi..." Ngân Liễu lo lắng không dứt.
"Chỉ là tạm thời thôi, Ngân Liễu, mang chậu nước nóng tới đây, ta muốn rửa mặt."
Lâm Lan suy yếu vô lực mặc quần áo vào, dùng ngân châm che tâm mạch lại, để cho tâm mạch đập chậm vô lực, trước kia có đọc qua trong sách, giờ mới thực hành lần đầu, hạ thủ có hơi mất chính xác, quá tay một chút, may là chỉ có hai canh giờ. Bất kể suy đoán của mình có chính xác hay không, cẩn thận đề phòng là hơn hết, tuyệt đối không thể để cho mụ phù thủy bắt được nhược điểm của nàng.
Bên trong Triêu Huy đường, Hàn Thị cười híp mắt nói: "Lão thái thái xin cứ yên tâm, sắc mặt Nhược Nghiên lúc này đã hồng nhuận."
Đinh Nhược Nghiên một bộ dạng phục tùng yếu ớt, dịu dàng ngượng ngùng. Lão thái thái hiền hậu cười ấm áp: "Yên tâm, yên tâm, bất quá vẫn còn hơi gầy, nên cẩn thận điều dưỡng."
"Chuyện đó là phải làm, gọi đại phu kê đơn, chúng ta sẽ theo đó điều trị cho Nhược Nghiên, nhất định phải điều dưỡng cho trắng trắng mập mập, để cho bà thông gia không phải lo lắng, lần trước gặp còn nói ta." Hàn Thị cười nói.
Đinh Nhược Nghiên có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418011/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.