Trời còn chưa sáng, Lý Minh Doãn nghe thấy tiếng đi tất sột soạt bên tai, mở mắt ra thấy Lâm Lan đã dậy.
"Còn sớm mà, sao không ngủ thêm chút nữa?" Lý Minh Doãn dụi dụi mắt, ngồi dậy.
Lâm Lan mang giầy vào, cầm lấy áo khoác bên cạnh Lý Minh Doãn, nói: "Cha chàng đã nói, hôm nay qua sớm một chút thỉnh an, chúng ta phải đi thỉnh an sớm, sau đó chàng còn đi Hàn Lâm viện."
Lý Minh Doãn nhìn sắc trời: "Còn quá sớm, bà nội chưa dậy đâu."
"Không đâu, giấc ngủ của người già vốn không sâu, hơn nữa lại vừa tới một chỗ ở mới, sẽ không thích ứng được ngay, khẳng định đã dậy rồi. Chúng ta đi sớm một chút, tỏ ra có thành ý." Lâm Lan ngồi ở trước bàn trang điểm, cởi bỏ đuôi sam.
Lý Minh Doãn nhìn nàng dùng lược gỗ nhẹ nhàng đưa trên mái tóc, có mấy sợi tóc khẽ vờn trên mấy ngón tay thanh mảnh của nàng.
"Như vậy chẳng phải sau này sẽ dậy sớm mãi sao?" Lý Minh Doãn chậm rãi mặc quần áo vào.
"Điểm này thì không còn biện pháp nào khác, ai kêu bà là bà nội chàng chứ?"
"Là bà nội của ta và nàng." Lý Minh Doãn sửa lại lời nàng.
Lâm Lan hé miệng cười một tiếng: "Vâng, bà nội chúng ta, ta đã nghĩ, hiện tại, chúng ta không đoán ra tâm tư của bà, biện pháp duy nhất chính là nghiêm túc giữ đúng quy củ, tuân thủ không được sai sót điểm nào, không thể tạo ra lý do để bà có chỗ khiển trách."
Lý Minh Doãn ngơ ngác một chút, bất đắc dĩ nói: "Lại khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4417972/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.