Nói chuyện hồi lâu với Minh Tắc, Lý Kính Hiền rõ ràng cảm giác được Minh Tắc không còn giống trước kia nữa, không hề khúm núm mà là đạm mạc tôn kính. Điều này làm cho Lý Kính Hiền rất lo lắng. Bên ngoài hạ nhân truyền báo nói nhị thiếu gia tới, Lý Kính Hiền theo bản năng đứng lên, đây là thói quen nhiều năm dưỡng thành, là bệnh nghề nghiệp, phản ứng tự nhiên khi nhìn thấy cấp trên.
Lý Minh Doãn chậm rãi đi đến, chắp tay thi lễ Lý Kính Hiền: "Nhi tử thỉnh an phụ thân."
Vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói nhàn nhạt lại có phần coi thường, trong lòng Lý Kính Hiền cảm thụ mùi vị khinh rẻ này, tuy nhiên trên mặt không biểu lộ chút không vui, mà là kích động tiến lên, đôi mắt dâng lệ nóng, kích động nói: "Tốt lắm, con ta có tiền đồ, coi như là thừa kế nghiệp cha rồi."
Lý Minh Doãn thầm xem thường, ta thừa cơ nghiệp của ông sao?
Lý Minh Tắc rốt cục đợi được Minh Doãn tới, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Nhị đệ tới rồi, trước trò chuyện với phụ thân. Ta đi an bài rượu và thức ăn, tối nay phụ tử ba người chúng ta họp mặt."
Nói xong, Minh Tắc ôm quyền thi lễ, lui xuống. Lý Minh Doãn biết đại ca lấy cớ chuồn đi, an bài rượu và thức ăn, chuyện như vậy từ lúc nào cần đại thiếu gia tự mình an bài?
Lý Minh Doãn chờ phụ thân ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Hai năm qua, phụ thân ở Kiềm Tây có tốt không?"
Lú Kính Hiền lau lệ: "Chuyện cũ không nói nữa, hết thảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396570/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.