"Chỗ này khó chịu?"
Lâm Lan thở gấp, thần sắc mê ly nhìn hắn: "Ta... ta... không biết..."
Lý Minh Doãn cười khẽ, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng, cúi đầu dụ dỗ: "Ta cũng rất khó chịu! Sẽ khá hơn bây giờ đây..."
Miệng nói, tay hắn đã đưa tới giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng đưa tới hoa tâm, chậm rãi dò xét độ ẩm bên trong nàng.
Lâm Lan không nhịn được run lên một cái, miệng không ngừng nỉ non: "Minh... Minh Doãn, chàng đã làm bao giờ chưa?"
"Chưa từng..." giọng nói của hắn trầm trầm bên tai nàng, hô hấp nóng rực.
"Thật?"
"Thật, nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ rất cẩn thận." Hắn dịu dàng an ủi nàng, thế nhưng cơ thể thì sớm đã không còn trụ được nữa, vội vã đưa vật to lớn kia kề bên nơi ẩm ướt của nàng.
Lâm Lan theo bản năng ôm chặt hắn: "Minh Doãn, nhẹ chút..."
Lý Minh Doãn hôn lên vành tai của nàng, thở hổn hển: "Lan Nhi, kiên nhẫn một chút..."
Hắn chậm rãi nhìn xuống phía hạ thân hai người, từng chút từng chút đẩy vào, Lâm Lan cắn môi, cảm nhận rõ ràng từng điểm từng điểm dị vật xâm lấn, đầu ngón chân khẩn trương co quắp. Cảm giác chạm tới tầng trở ngại kia, Lý Minh Doãn dùng sức đẩy lưng xuống.
"Đau..." Lâm Lan cơ hồ muốn khóc lên, người này vừa nói là sẽ cẩn thận cơ mà.
Lý Minh Doãn dừng lại, không dám động, hoa của nàng, bởi vì bị tập kích bất ngờ nên đau đớn kịch liệt, co rút lại, như muốn đẩy dị vật kia ra, hắn chỉ biết sống chết chống đỡ, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396367/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.