Lâm Lan quyết định đi ra dò xét, chỉ cần có thể trì hoãn thêm một chút, hai con bé cùng Hỉ Thiện chắc đã dẫn người trong thôn tới, sẽ không có gì nguy hiểm. Vạn nhất để phòng ngừa, Lâm Lan nhặt hai cục đá nhỏ, nàng không biết dùng vũ khí, nhưng lại ném đồ rất chuẩn, hơn nữa lại quen thuộc huyệt đạo trên cơ thể, nếu thật sự đánh nhau, có thể vừa chạy vừa tránh được.
"Các ngươi ở đâu đến? Tới thôn Giản Tây chúng tôi làm gì? Đã báo với trưởng thôn chưa? Nếu như chưa báo, thôn Giản Tây chúng tôi không hoan nghênh người lạ." Lâm Lan tỏ thái độ không hề hoan nghênh khách lạ, không khách khí nói liền mấy câu.
Hai người nọ nghe thấy, xoay người lạ nhíu mày đánh giá Lâm Lan.
Lâm Lan cũng nhân cơ hội đánh giá bọn họ, vị công tử xem ra tầm tuổi như Lý tú tài, một thân trường sam gấm xanh, vừa nhìn đã biết là người có tiền, đào hoa nhãn* (Người có đôi mắt đào hoa rất đẹp, rất duyên dáng, lúc bình thường không cười mắt vẫn như cười, đôi mắt rất tình.) của hắn khiến người ta khó chịu, nhìn thế nào cũng không phải người tốt. Người hầu kia thì càng không cần phải nói, gương mặt giống như cục gạch, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, chỉ cần nhìn một cái giống như muốn ghim vào thân thể người đứng trước mặt hắn mấy cái lỗ.
Đào hoa nhãn đột nhiên nheo mắt cười một tiếng: "Vị cô nương này là người thôn Giản Tây sao?"
Lâm Lan không khách khí nói: "Trả lời câu hỏi của bổn cô nương trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396257/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.