Lâm Lan cảm thấy nên nói chuyện thẳng thắn cùng với Bảo Trụ ngay lúc này. "Bảo Trụ này, từ nay về sau anh đừng đi theo tôi nữa."
Nếu như ở thời hiện đại, đối với những gã nhằng nhẵng theo đuôi thì nàng chẳng ngần ngại mà đuổi thẳng cổ nhưng đây lại là thời cổ đại, mà thực ra Bảo Trụ vốn cũng chẳng có ý đồ gì xấu cả, chỉ đơn giản là muốn đối xử tốt với nàng thôi.
"Thế là sao? Nếu ta không theo nàng thì sao bảo vệ được nàng đây." Bảo Trụ ưỡn ngực, tỏ ra vẻ việc bảo vệ cho Lâm Lan chính là sứ mệnh vinh quang và cũng là trách nhiệm không thể chối từ của hắn vậy.
Lâm Lan chứng kiến bộ dạng trịnh trọng của hắn thì cảm giác hoàn toàn bất lực, tựa như đang gẩy đàn cho trâu nghe vậy, ngay sau đó Lâm Lan vội trấn tĩnh lại, khéo léo nói: "Bảo Trụ, tôi xin cảm tạ vì anh đã dành sự quan tâm cho tôi, nhưng vì... Chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, nếu suốt ngày cứ đi kè kè bên nhau sẽ bị người ta dị nghị đấy."
Bảo Trụ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên: "Người đời đơm đặt chuyện thì cứ kệ họ đi, nghĩ nhiều làm gì." Rồi hắn lại trưng ra bộ dạng khoa trương nói tiếp: "Chúng ta là cây ngay, sao sợ chết đứng cơ chứ."
Lâm Lan đến giờ hết nhịn nổi nữa, trợn trừng mắt, bực dọc gắt: "Bảo Trụ, anh có hiểu tiếng người không vậy? Cả anh và tôi đều chưa lập gia đình, nếu như bị người ta đàm tiếu, thêu dệt chuyện thì tôi làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396253/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.