Lâm Lan được Hàn Quý Phi bổ nhiệm thân phận ngự y tiến vào Chiêu Hòa điện, chỉ là, nàng đã thành thuyết khách của Thái tử. Lần cuối gặp Hoàng thượng, đã cách hơn nửa năm, Hoàng thượng tựa như thoáng cái già đi mười tuổi, Chiêu Hòa điện to lớn trống rỗng, ánh sáng mờ mờ, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một mình hắn cô độc ngồi trên bảo tọa, bảo tọa như cũ, Hoàng đế vẫn là Hoàng đế, song hắn đã không còn xứng đáng với danh xưng vua một nước, hôm nay hắn cũng không khác gì tù nhân, chẳng qua cái cũi này tráng lệ hơn người khác mà thôi. Lâm Lan tiến lên thỉnh an: "Thần giáo úy thái y Lâm Lan thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc tấn an." Hoàng thượng trì độn phản ứng, một lúc lâu mới mở miệng, thanh âm khàn khàn, tái nhợt vô lực: "Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Lan từ từ đưa mắt lên nhìn, bắt gặp đôi mắt đục ngầu, còn nhớ rõ, đôi mắt này đã từng lấp lánh hữu thần, chỉ cần ánh mắt hơi đổi, liền khiến người đối diện kinh hãi lạnh mình, hôm nay, đôi mắt này, như đã chết đi, thần sắc như tro xám, để lộ ra tâm cảnh của hắn, bất đắc dĩ tuyệt vọng. Trong lòng Lâm Lan rung động, sinh ra cảm khái vô hạn, Hoàng thượng mặc dù không phải minh quân thiên cổ, nhưng hắn nhân hậu, nói hắn là một hiền quân không quá đáng, nhất thời thua dưới tay nhi tử mình yêu thương, rơi xuống tình cảnh này, từ thiên đường xuống địa ngục, đả kích như vậy, cũng khó trách hắn suy sụp. "Thần nghe nói Hoàng thượng long thể bất an, đặc biệt cầu Quý Phi nương nương đến khám cho Hoàng thượng." Lâm Lan nói. Hoàng thượng nhẹ mỉm cười, chậm rãi nói: "Hôm nay, cũng chỉ có ngươi còn dám tới gặp trẫm." "Nghĩ đến gặp Hoàng thượng có rất nhiều người, chỉ là bọn họ không có bản lãnh của thần, không tới được. " Lâm Lan nửa đùa nửa thật nói, cũng là uyển chuyển nói cho Hoàng thượng, tình cảnh của hắn hôm nay liên quan đến tính mạng bao nhiêu người. Hoàng thượng cười khổ nói: "Trẫm biết ngươi có bản lãnh, nếu tới, có lời gì thì nói đi! Bọn họ sẽ không cho ngươi nhiều thời gian." Lâm Lan đứng dậy đi lên phía trước mấy bước, lại quỳ xuống Hoàng thượng đưa tay ra nói: "Nói đi, không cần đa lễ." "Tạ ơn Hoàng thượng." Lâm Lan kính cẩn cúi đầu mà đứng, nói: "Thật ra thì muốn gặp Hoàng thượng thật không dễ dàng, thần đã mạo hiểm đầu rơi máu chảy tới đây một chuyện, thứ nhất là vì thần lo lắng long thể Hoàng thượng; thứ hai, có một số việc phải nói cho Hoàng thượng. Hôm nay bên ngoài cổ động lùng bắt người đảng Thái tử trước, dính líu tới vô số người, thần nghe nói, tất cả nhà tù trong kinh thành chật cứng, những người rơi đầu ngoài chợ vô số, triều đình sợ bóng sợ gió. Người người cảm thấy bất an, còn có những đại thần một lòng một dạ theo Hoàng thượng, tình cảnh bây giờ cũng là gian nguy vạn phần." Hoàng thượng im lặng một lúc lâu, đôi mắt vốn đục ngầu dần trở nên sắc bén, tức giận cắn răng nói: "Nghịch tử mưu phản, cướp ngôi, là họa mất nước." "Thần tới đây, là muốn nghe ý tứ Hoàng thượng." Lâm Lan nói thẳng. Hoàng thượng giương mắt, chăm chú nhìn Lâm Lan, trong ánh mắt có do dự. Lâm Lan cúi đầu nói: "Không dối gạt Hoàng thượng, thần ngày hôm trước mới vừa gặp qua phu quân thần – Lý Minh Doãn. Từ sau khi phát sinh biến cố, phu quân thần vẫn bị u cấm trong cung, Tĩnh Bá Hầu đã nhiều ngày không liên lạc được, Thái tử từng triệu kiến thần, Thái tử muốn phong thần là Đại Nghĩa phu nhân, thần hiểu được ý tứ Thái tử, là muốn thần đi thuyết phục phu quân thần, nhưng thần hiểu rõ bản tính phu quân mình, chỉ cần Hoàng thượng vẫn kiên trì, phu quân thần nhất định sẽ không quy thuận. Tin tưởng tâm tư những người khác cũng như thế." "Cho nên ngươi tới thuyết phục trẫm?" Ánh mắt Hoàng thượng lạnh xuống. Lâm Lan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thần cho rằng Hoàng thượng mới là mấu chốt của vấn đề. Thần tới đây, thật có tư tâm, thần yêu phu quân như tính mạng mình, nếu phu quân thần thật muốn vì đại nghĩa mà liều mình, thần nhất định sinh tử tùy tướng. Chẳng qua là trong lòng thần có chút nghi ngờ, vì nghĩa xả thân, cũng coi như chết có ý nghĩa, nhưng đột nhiên vì cái tôi này mà vứt bỏ an nguy quốc gia, vứt bỏ ngàn vạn dân chúng, đây rốt cuộc coi là nghĩa hay là bất nghĩa?" Hoàng thượng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc. Lâm Lan tiếp tục nói: "Từ khi Cao tổ lên ngôi, khai sáng cơ nghiệp triều ta đến nay đã hơn ba trăm năm, các đời quân vương chăm lo việc nước, mới có quốc gia thịnh vượng hôm nay, hiện nay Thái tử củng cố chính quyền, loại bỏ đối lập, không tiếc huyết tẩy triều đình, các triều thần vì trung nghĩa, không tiếc hy sinh vì nghĩa, hoặc là lấy danh nghĩa cần vương khởi nghĩa vũ trang, Hoàng thượng, người có từng nghĩ tới, tình hình hôm nay, giống như lịch sử tiền triều tái diễn?" Lâm Lan từng nghe Minh Doãn nói Cao tổ giành được thiên hạ như thế nào, là bởi vì Hoàng tử tiền triều soán vị, phiên vương các nơi mượn lý do cần vương hưng binh chinh phạt, cần vương chẳng qua là lý do tạo phản, thật ra thì ai mà không thèm muốn long vị kia, cả nước lâm vào chiến loạn, ngoại tộc thừa cơ xâm lấn, tiền triều mất, Cao tổ từ nhỏ thông minh đĩnh ngộ, không ngừng mở rộng binh lực, kinh nghiệm hơn mười năm khổ chiến mới thống nhất thiên hạ. Giáo huấn như vậy không thể bảo là không sâu khắc. Hoàng thượng đại chấn, trên mặt lộ ra sợ hãi. "Thật ra thì, nếu còn có một tia hi vọng, thần cũng sẽ không nói đến chuyện này, nói vậy trong lòng Hoàng thượng so với bất luận kẻ nào cũng đã rõ ràng, đại thế đã mất, mà Thái tử đi tới một bước này, đã không có đường quay về, giằng co mãi, chính là lưỡng bại câu thương, thậm chí lịch sử tái diễn... " Lâm Lan bất đắc dĩ thở dài một cái: "Thần chỉ là một dân phụ, không có bao nhiêu lý tưởng cùng trả thù, chỉ hy vọng có thể cùng người nhà sống cuộc sống an an ổn ổn, đây cũng là tiếng lòng của biết bao dân chúng, thần cho là, trong lòng Hoàng thượng có người muốn bảo vệ..." Lâm Lan ra khỏi Chiêu Hòa điện, thở dài, những gì nên nói nàng cũng đã nói, nàng chỉ có thể làm như vậy. "Lý phu nhân, ngươi thật lớn mật." Một tiếng uy áp rất nặng quát khẽ truyền đến. Lâm Lan kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, là Thái tử. "Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ, thỉnh an Thái tử điện hạ. " Lâm Lan cố gắng giữ vững trấn định, tiến lên quỳ xuống hành lễ. Thái tử mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt ẩn hàm sát ý, lạnh lùng nói: "Ngươi dám quấy rầy Hoàng thượng thanh tĩnh." Lâm Lan nói: "Nô tì phụng ý chỉ Quý Phi xem bệnh cho Hoàng thượng." Thái tử hừ lạnh một tiếng: "Ý chỉ Quý Phi? Đừng tưởng rằng Bổn cung không biết ngươi có chủ ý gì, Lâm Tướng quân thật đúng là cái người cha tốt, vì ngươi mà đến trước mặt Quý Phi nói tốt về ngươi." Nghe Thái tử nói như vậy, Lâm Lan trấn định lại, xem ra Thái tử sớm biết nàng muốn gặp Hoàng thượng, nhưng không ngăn cản, đủ thấy Thái tử đã lặng yên đồng ý, giờ phút này ra vẻ uy nghiêm, chắc nghĩ hù dọa nàng giật mình, liền uyển chuyển nói: "Điện hạ cho là nô tì vì sao mà đến?" Thái tử hừ nói: "Bất kể ngươi là vì sao mà đến, đều đã phạm vào tử tội." Lâm Lan nói: "Thái tử muốn tính mạng nô tì dễ như trở bàn tay, bất quá Thái tử mới vừa tứ phong nô tì là Đại Nghĩa phu nhân, đảo mắt lại muốn giết nô tì, như vậy, tựa hồ không quá thỏa đáng, chẳng bằng mấy ngày nữa, Thái tử điện hạ trước thu hồi phong hào của nô tỳ, sau tìm lý do muốn mạng nô tỳ... Thái tử điện hạ nghĩ như thế nào?" Thái tử thấy Lâm Lan không một chút khiếp đảm, lại còn mỉm cười giúp hắn nghĩ kế, phần can đảm này, đúng là khó gặp, khó trách nàng dám mạo hiểm thấy chết vẫn đi gặp Hoàng thượng. "Miệng lưỡi trơn tru, bất quá đề nghị của ngươi cũng không tồi, vậy người biết điều một chút về nhà chờ chết đi!" Thái tử vung ống tay áo, bước nhanh mà rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]