Chương trước
Chương sau
Lâm Lan từng nghe Lý Minh Doãn đề cập tới Tĩnh Bá Hầu Chu gia. Tổ tiên Chu gia chính là người có công lớn khai quốc, từng theo Thái Tổ nam chinh bắc chiến, lập nhiều chiến công hiển hách, sau này khi Thái Tổ lên ngôi thì xin giã từ sự nghiệp đang trên đỉnh quang vinh để về quê vui thú điền viên, Thái Tổ không đồng ý, quyết định phong Tĩnh Bá Hầu, hậu thế kế tục tước vị, mặc dù con cháu Chu gia không đảm nhiệm chức vị quan trọng nhưng bởi vì có quan hệ thân thuộc với hoàng đế nên luôn có địa vị không thể coi thường trong triều.
Lâm Lan không thể không bội phục vị tổ tiên Chu gia này, từ xưa tới nay, có mới nới cũ, được chim quên ná, đặng cá quên nơm không phải là chuyện mới mẻ gì, công lao quá lớn thường khiến cho lòng người nảy sinh đề phòng. Nếu dám kể công, phần lớn chỉ có một con đường là chết.
Tắm máu chiến trường, đổi lại là gì? Đơn giản là hai chữ "công danh", công có, danh có, để làm gì, không bằng bỏ xuống binh quyền, đổi lấy tin cậy cùng day dứt của đế vương, bảo vệ hậu thế vĩnh viễn hưởng thái bình yên tĩnh, thật sự là cử chỉ sáng suốt. Tôn tử Chu gia có lẽ hiểu rõ lời dạy bảo của tổ tiên, giấu tài sâu kín. Lâm Lan rất tò mò đối với Chu gia, đối với vị Tĩnh Bá Hầu hiện nay lại càng tò mò hơn.
Nàng đứng dậy, cúi đầu đứng bên giường, nghe được tiếng bước chân đi vào, ngay sau đó giọng nói uyển chuyển của Kiều Vân Tịch vang lên: "Hôm nay Hầu gia trở về sớm ạ."
"Hôm nay triều đình khai ân khoa, văn thần bận rộn, ta thân là võ tướng nên thanh nhàn vô sự, liền về sớm." Giọng nam tử trầm thấp nhưng không mất ôn hòa vang lên.
"Vừa hay, Lý phu nhân mới đến nói chuyện với thiếp." Kiều Vân Tịch cười dịu dàng nói.
Tĩnh Bá Hầu Chu Tín vừa vào nhà liền phát hiện ra một gương mặt lạ hoắc, nghe phu nhân giới thiệu là Lý phu nhân liền cười ôn hòa nói: "Hóa ra là Lý phu nhân."
Lâm Lan nhún chân thi lễ: "Lâm Lan ra mắt Hầu gia."
Tĩnh Bá Hầu nói: "Lý phu nhân không cần giữ lễ tiết, phu nhân ta thường xuyên nói về Lý phu nhân, sau này rảnh rỗi thì năng tới đây chơi."
Lâm Lan khẽ mỉm cười, coi như là đáp lại. Đợi Tĩnh Bá Hầu ngồi xuống, Lâm Lan mới ngồi xuống một bên. Phương Hủy dâng trà lên cho Hầu gia, châm thêm nước cho Lâm Lan, sau đó lui qua một phía.
"Hôm nay Lý công tử đã đi thi rồi." Tĩnh Bá Hầu nhẹ nhàng nói.
Lâm Lan gật đầu, ánh mắt hơi đổi, thấy rõ tướng mạo Tĩnh Bá Hầu, vẫn luôn cho rằng đối phương thân hình cao lớn khôi ngô, khí chất anh hùng, không nghĩ tới Tĩnh Bá Hầu có diện mạo hiền hòa, nhưng đôi mắt nhàn nhạt thanh trong lộ ra sự khôn khéo, am hiểu sự đời. Thật ra, hiền hòa chỉ là bề ngoài, có thể trở thành rường cột trong giới chính trường, sao có thể dựa vào hiền hòa để làm được việc? Im lặng không lộ mới thật là bản lãnh.
Vân Tịch cười nói: "Vì Lý công tử đi dự thi nên Lý phu nhân mới rảnh rỗi đến thăm ta."
Tĩnh Bá Hầu cười cười, khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Hôm nay nghe nói Thượng Thư Lý đại nhân cố ý đợi bảng vàng ghi danh Lý công tử rồi mở tiệc rượu cho hai người sau."
Lâm Lan ngạc nhiên, miệng lưỡi lão họ Lý nhanh thật, đã thông báo với bên ngoài rồi cơ đấy. Vì không muốn gây ảnh hưởng tới Minh Doãn dự thi cho nên hoãn mở tiệc, đợi thi xong mới tính chuyện này. Tránh người ngoài mồm miệng độc địa nói hắn thấy nhi tử đỗ Trạng Nguyên mới nhớ tới việc mở tiệc rượu. Qua việc này cũng có thể thấy lão già họ Lý rất có lòng tin với Minh Doãn.
Lâm Lan mỉm cười: "Cha chồng là sợ ảnh hưởng Minh Doãn dự thi, cho nên đem tiệc rượu rời lại."
"Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng hắn không muốn làm." Khẩu khí Kiều Vân Tịch có chút khó chịu.
Tĩnh Bá Hầu ha hả cười một tiếng, bỗng nhiên chuyển đề tài: "Vừa mới rồi, lúc trở về nhìn thấy Dung Nhi."
Kiều Vân Tịch cười nói: "Dung Nhi? Không thấy nó tới nhìn thiếp một cái nào hết."
Tĩnh Bá Hầu nói: "Nó đang buồn rầu."
"Nó thì có cái gì mà buồn rầu đây?" Kiều Vân Tịch che miệng cười, sủng nịch nói.
Tĩnh Bá Hầu cười nói: "Con nói với ta, bởi vì nó biểu hiện ở học đường rất tốt, thường được thầy giáo tán dương, có hai bạn học cùng tuổi muốn giao hảo với nó, nhưng hai người kia lại đối đầu với nhau, cùng người này giao hảo thì phải trở mặt với người kia, nó không muốn đắc tội với ai, cho nên rất buồn rầu."
Lâm Lan nghe xong nhất thời suy nghĩ, lời Tĩnh Bá Hầu vừa nói hình như là nói cho nàng nghe.
"Vậy người nói thế nào?" Kiều Vân Tịch cười khẽ hỏi.
"Ta nói với nó, trước tiên phải suy nghĩ, xem hai người này có đáng giá thâm giao không, nếu đáng giá thì nên chọn, nếu bỏ qua thì sẽ gặp phải một kẻ địch có nguy cơ lớn, đúng không?" Tĩnh Bá Hầu vừa nói vừa nhàn nhạt nhìn Lâm Lan một cái.
Lâm Lan nghe tiếp lời này, càng khẳng định lời Tĩnh Bá Hầu có hàm ý khác, tựa như đang nhắc nhở nàng một cách tế nhị. Lâm Lan không khỏi nghĩ đến Minh Doãn, nghĩ đến người mà Trần Tử Dụ nói với nàng có ý tranh ngôi vị hoàng đế. Ban đầu Ngụy đại nhân muốn kết thân với Lý gia, không phải là muốn mượn hơi Minh Doãn sao? Lần này nếu Minh Doãn đỗ Trạng Nguyên, chỉ sợ sẽ có nhiều người đến bên cạnh muốn kết giao hơn. Đến lúc đó có phải Minh Doãn sẽ gặp phải phiền toái giống như Dung Nhi lúc này không?
"Đi học, đầu tiên phải lấy việc học làm chủ, giao hữu thì phải xem duyên phận."
Tĩnh Bá Hầu chậm rãi nói: "Cho nên, hôm trước nó nói muốn giờ Thìn hôm nay mời mấy bạn học kia tới nói chuyện, ta nhắc nó có lẽ không nên, mời bạn này, bạn kia mất hứng, mời không được, mà không mời cũng không ổn, không bằng không làm cho rồi, mọi người khó chịu, bản thân cũng khó chịu, chẳng có gì vui vẻ."
Lòng Lâm Lan sáng tỏ, Tĩnh Bá Hầu đang ám hiệu cho nàng, tiệc cưới kia chớ phô trương thì tốt hơn. Lâm Lan cười nói: "Hầu gia nói rất đúng, thật ra thì làm người có đôi khi ít xuất hiện một chút thì tốt hơn."
Ánh mắt Tĩnh Bá Hầu đột nhiên sáng ngời, nhưng lập tức lại mềm xuống, cũng tán thành gật đầu: "Lời này của Lý phu nhân nói rất hay."
Vân Tịch căn bản không có nghĩ sâu xa như hai người bọn họ, không hiểu ám ngữ giữa hai người. Ra khỏi phủ Tĩnh Bá Hầu, Lâm Lan quyết định, có cơ hội sẽ giới thiệu Minh Doãn làm quen Tĩnh Bá Hầu, là cơ hội tốt cho Minh Doãn học hỏi Tĩnh Bá Hầu, sau này có lợi cho đường làm quan.
Bên thành Tây, Hàn Thu Nguyệt ấm ức nửa nằm nửa ngồi trên giường, Xuân Hạnh đứng một bên quạt mát, Thúy Chi bóp chân bên dưới, Điền mama từ khi đi vào vẫn đứng yên một bên, không dám quấy rầy phu nhân.
"Hôm nay là ngày mở trường thi." Hàn Thu Nguyệt thở dài nói.
"Phu nhân yên tâm, tài học của đại thiếu gia, nhất định sẽ đỗ."
Điền mama lập tức lấy lòng nói. Hàn Thu Nguyệt liếc bà ta một cái, thở dài nói: "Vốn định dặn dò nó mấy câu, đứa nhỏ này vẫn luôn nóng nảy."
Điền mama cười nịnh hót: "Đại thiếu gia biết nặng nhẹ, đang mang tước vị tương lai trên vai, nhất định sẽ cẩn thận ứng đối, vả lại, còn có lão gia, đại thiếu phu nhân.... Hai người sẽ dặn dò đại thiếu gia ạ..."
Không nói tới thì thôi, nói tới lão gia, tâm Hàn Thu Nguyệt như lửa đốt, hôm nay trong mắt lão gia chỉ có Minh Doãn, đời nào lại lo lắng cho Minh Tắc.
Hàn Thu Nguyệt thu chân ngồi dậy, phất tay cho Xuân Hạnh và Thúy Chi lui ra, hỏi: "Hai ngày nay trong Thiên phủ có động tĩnh gì không?"
Điền mama trả lời: "Triệu quản gia phái người tới nói, thương thế Khương mama cùng Khâu mama sợ là sẽ còn lâu mới đỡ được, ít nhất cũng phải nằm trên giường ba tháng. Hiện tại đại thiếu phu nhân đương gia, hết thảy lấy quy củ phu nhân định ra làm việc, bên Lạc Hà trai yên lặng, tạm thời không có động tĩnh gì."
Ánh mắt Hàn Thu Nguyệt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Điền mama, trong lòng Điền mama sợ hãi, từ lúc bị lão gia điều qua đây, ngày nào bà ta cũng bị phu nhân mắng vài lần, hôm nay, chỉ cần phu nhân sầm mặt, bà ta tự khắc run rẩy.
"Là do đám vô dụng các ngươi, có chút chuyện như vậy cũng làm không xong, nếu ngươi báo tin kịp thời thì ta không bị đả kích tới nỗi không ứng phó kịp." Hàn Thu Nguyệt mắng.
Điền mama nơm nớp lo sợ, cũng không dám biện giải cho mình, chỉ cúi gằm mặt nghe phu nhân mắng mỏ, thầm nghĩ, may là không nói cho phu nhân biết những lời đồn đại trong phủ lúc này, nếu không, phu nhân tức giận, mắng lại càng hung.
Hàn Thu Nguyệt càng nhìn Điền mama lại càng tức giận, tiếc rằng hai người phụ tá đắc lực của bà ta lúc này đang bị trọng thương không giúp gì được, đành phải dùng Điền mama, Hàn Thu Nguyệt tức giận nói:
"Ngươi về nói cho Triệu quản gia, gắng sức giúp đỡ đại thiếu phu nhân, quan sát kỹ động tĩnh Lạc Hà trai, bên đó có bất kỳ cử động gì cũng phải báo ngay cho ta."
Điền mama vội vàng nói: "Vâng vâng, lão nô đi ngay."
Nói xong vội vàng chạy đi. Còn lại một mình Hàn Thu Nguyệt bực bội, lần này toan tính kỹ lưỡng cuối cùng mất Kinh Châu*, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp vãn hồi cục diện mới được.
* Toan tính mất Kinh Châu: Tích Quan Vũ mất Kinh Châu.
Hai ngày này, Lâm Lan nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chỉ đi tới thư phòng và hậu viện, nàng không tin Xảo Nhu trong thời gian ngắn như vậy có thể biến chứng cớ thành không khí. Sau khi sự tình phát sinh, trong thư phòng và hậu viện không có phát hiện dấu vết đốt lửa, thiêu hủy là không thể nào, Xảo Nhu kia có thể giấu phên tre trong hộp đi đâu đây? Ngân Liễu cùng Ngọc Dung nhìn nhị thiếu phu nhân đi qua đi lại mấy chỗ này, cũng biết nhị thiếu phu nhân chưa từ bỏ ý định.
"Nhị thiếu phu nhân, người còn tìm a." Ngân Liễu lo lắng nhị thiếu phu nhân chấp nhất như thế sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.
Lâm Lan lượm lấy một cành trúc bị rơi trên đất lên, nói: "Dĩ nhiên muốn tìm, không có chứng cớ ta xử trí cô ta thế nào? Cô ta luôn miệng nói oan uổng, ta phải làm cho cô ta tâm phục khẩu phục thì thôi."
"Nhưng chúng ta tìm kiếm hết trong ngoài nhiều lần vẫn không có gì, chỉ còn nước chưa lật tung đất lên thôi." Ngân Liễu ấm ức nói.
Lâm Lan cắn môi, trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên hỏi: "Ngân Liễu, nếu như là em, trong thời gian ngắn muốn hủy cái phên kia đi, vừa không bị lộ dấu vết, em sẽ làm sao?"
Ngân Liễu mờ mịt: "Dạ?" một tiếng, đưa mắt nhìn sân, dùng sức nghĩ, nghĩ một hồi, thưa dạ nói: "Nô tỳ không biết, làm sao bây giờ?"
Lâm Lan trừng nàng: "Thật vô dụng."
Ngân Liễu vô tội nhìn nhị thiếu phu nhân, chính phu nhân cũng không có biện pháp mà? "Ngọc Dung, em nói đi? " Lâm Lan đổi sang hỏi Ngọc Dung.
Ngọc Dung tỉnh táo chỉ vào ao sen nói nhỏ: "Nếu là nô tỳ, sẽ đem phên tre cột đá cho chìm trong hồ."
Nói xong, Ngọc Dung liền cảm thấy câu trả lời của mình có chút không đáng tin, đành quanh co: "Nô tỳ cũng là nói lung tung."
Lâm Lan ngó chừng ao kia, bỗng nhiên nói: "Ngân Liễu, nói Văn Sơn tới tìm trong ao đi."
"Dạ? Nhị thiếu phu nhân thật sự muốn tìm..." Ngọc Dung có chút sợ hãi, bản thân thuận miệng nói, không ngờ nhị thiếu phu nhân lại tin thật.
Lâm Lan thúc giục: "Nhanh đi nhanh đi."
Còn nàng thì đi tới ao, ngồi xuống nhìn xuống mặt ao. Nước trong ao trong suốt nhưng phía trên phủ nhiều lá sen, căn bản không nhìn rõ bên dưới. Ngân Liễu chạy ra ngoài, giây lát kêu Văn Sơn tới.
Văn Sơn xắn ống quần lên, hỏi: "Nhị thiếu phu nhân rơi đồ gì xuống vậy ạ? Nô tài sẽ xuống nước tìm ngay."
Lâm Lan cười nói: "Không phải là ta làm rơi cái gì, ngươi xuống mò coi, có vật gì tròn tròn như cái nắp đậy."
Văn Sơn sảng khoái nói: "Dạ phu nhân, nô tài hồi trước chuyên mò cua bắt ốc, việc này nô tài thành thạo nhất rồi."
Dứt lời, nhảy ùm xuống nước. Ba người trên bờ căng thẳng nhìn Văn Sơn trong nước. Ao nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đáy ao những bùn là bùn, muốn tìm một vật thật không dễ dàng chút nào.
Văn Sơn mò từ đông qua tây, từ nam tới bắc, mất một hồi lâu công phu, bỗng nhiên dừng lại, cả hơi hơi khuỵu xuống, giây lát nhấc một vật gì đó lên, sau đó dùng sức bơi lại gần thành ao, bước lên, đặt đồ vật kia bên bờ:
"Nhị thiếu phu nhân, có phải thứ này không?"
Lâm Lan hớn hở, vỗ vỗ vai Ngọc Dung đang há hốc mồm, cười nói: "Ngọc Dung, cũng là em thông minh, lập công lớn rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.