Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan mỗi người một việc, không đoái hoài gì đến nhau. Như vậy cũng tốt, không phải giúp hắn ghi chép nữa nên Lâm Lan thầm cảm thấy may mắn, khoái trá hát điệu dân ca nàng vừa sáng tác. Lý Minh Doãn chỉ biết ôm đầu thầm oán: Rõ là một người vô tâm vô tính. Ngân Liễu tới bẩm: "Mama bên Kiều gia tới ạ." Lâm Lan vội vàng nói: "Ta đi ra xem." Lý Minh Doãn dỏng tai lên ngóng chuyện ở ngoài. "Tiểu công tử nhà ta đã hạ sốt rồi, lúc nãy người đã tỉnh táo hơn, thì thào nói là đói bụng muốn ăn, phu nhân cho húp nửa bát cháo cũng không thấy bị ói nữa..." "Vậy là tốt rồi, nhớ cho đứa bé ăn đồ nhiều nước, còn nữa... không được ăn gừng, cổ họng tiểu công tử đã bị thương, gừng cay sẽ khiến cổ họng bỏng rát." "Đa tạ Lý phu nhân, nếu không gặp được Bồ tát sống như ngài thì phu nhân nhà ta buồn đến chết mất." "Phương mama đừng khách khí, chỉ là việc nhỏ thôi mà, chút nữa ta sẽ sang thăm tiểu công tử." Rất nhanh Lâm Lan đã trở lại, vừa đi vừa vui vẻ ca hát, Lý Minh Doãn liếc nàng, Lâm Lan cau mày nhìn hắn tỏ vẻ đắc ý dường như muốn nói: Giờ đã tin tưởng y thuật của bổn cô nương chưa? Khóe miệng Lý Minh Doãn giật giật, cúi đầu đọc sách thầm nghĩ: Xem nàng đắc ý được bao lâu, tưởng mình là nhất rồi chắc? Đến giờ Dậu, Lý Minh Doãn đang tính tránh ra ngoài thì Linh Vận tới báo, hôm nay thân thể nhị tiểu thư khó chịu nên không thể đến. Lâm Lan giả lơ, chắc cô em họ bị đả kích một chút, tâm tình hơi kém nên không rảnh rỗi nghe nàng giảng giải về cách chăm sóc thân thể. Buổi chiều Lâm Lan đến thuyền Kiều gia, hơn canh giờ mới về, vừa vào đã căn dặn Ngọc Dung: "Ngươi theo Văn Sơn nói một tiếng, sáng mai thuyền tới Tô Châu, Kiều Phu nhân nhờ ta mang Phương mama đi mua thêm dược liệu, kêu hắn đi cùng." Nói ra chủ yếu là để Lý Minh Doãn nghe, ngày mai nàng bận việc, không thể cùng hắn dạo chơi, còn thành Tô Châu, chờ lấy thuốc xong nàng cũng muốn dạo chơi một vòng, đi một mình mới thấy thoải mái. Ngọc Dung liếc thiếu gia, thấy hắn không để ý mới ra ngoài chuyển lời tới Văn Sơn. Lý Minh Doãn không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu, tựa như trong tay mình đang cầm bài tốt, chỉ chờ người ta nhận thua, không ngờ kẻ kia chẳng thèm để ý, ném bài xuống cắp đít bỏ đi vậy. Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, thuyền đến bến Tô Châu, Lý Minh Doãn mang Đông Tử lên bờ tìm bạn bè, phía Kiều gia, Phương mama đã sang rước Lâm Lan. Chu mama dặn Ngân Liễu phải theo bên cạnh thiếu phu nhân, nhất định không rời nửa bước. Lên bờ, Lâm Lan hỏi thăm chỗ hiệu thuốc, Kiều gia thuê một chiếc xe ngựa, đoàn người đi thẳng tới "Nhân An Đường". Đám Lâm Lan rời đi không lâu thì Đinh mama cũng lên bờ. "Nhân An Đường" là một cửa hiệu lâu đời ở Tô Châu, mặt tiền khá lớn, dược liệu cũng dồi dào, thái độ phục vụ rất tốt, Lâm Lan cảm thấy hâm mộ, chỉ ước bản thân cũng mở được một tiệm thuốc như vậy thì thật là tốt. Lâm Lan giúp Phương mama tìm dược liệu, lại lấy danh sách ra đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị nhìn tờ danh sách viết chi chít liền tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "Phu nhân muốn mua nhiều như vậy sao?" "Đúng thế, hay là cửa hàng các người không có đủ dược liệu?" Lâm Lan cười đáp. "Nào có, hiệu thuốc chúng tôi có đủ, phu nhân chờ một chút, sẽ chuẩn bị ngay." Tiểu nhị cười xòa. Dược liệu Lâm Lan cần không ít, chừng nửa canh giờ tiểu nhị mới chuẩn bị xong, thành một đống lớn. "Tổng cộng ba trăm sáu mươi tám lượng." Người tính tiền bấm bàn tính một hồi rồi liếc sang nói. "Ngân Liễu, em đưa bạc đi." Lâm Lan phân phó. Ngân Liễu nhăn nhó: "Nô tỳ, nô tỳ... không mang bạc..." Lâm Lan giật nảy mình, lúc này mới nhận ra bởi thói quen mà mình đã phạm sai lầm, cứ tưởng rằng làm thiếu phu nhân, mua đồ liền có thể chỉ này chỉ nọ, quên mất rằng tiền của hạ nhân cũng là được chủ phát cho. Hỏng bét, hôm qua còn làm mình làm mẩy với Lý Minh Doãn, quên lấy tiền từ chỗ hắn, chẳng lẽ để Văn Sơn về hỏi Chu mama lấy bạc đưa tới? Sắc mặt tiểu nhị trở nên khó coi, bận rộn cả nửa ngày người ta lại nói không có bạc nên trả lại, đây chẳng phải là trêu người sao? Phương mama cũng không mang nhiều bạc bên người, chẳng biết làm gì khác hơn: "Nếu không thì mọi người gom lại xem?" Vân Sơn kiểm kê dược liệu xong liền đứng lên nói: "Không cần, tiểu nhân có rồi." Nói xong liền quay sang Lâm Lan: "Thiếu gia đã sớm dặn dò mang ngân phiếu theo rồi." Lâm Lan ngạc nhiên, nàng không ngờ rằng Lý Minh Doãn lại nghĩ cho mình như vậy. Ngân Liễu cười: "Không ngờ thiếu gia lại chu đáo đến vậy." Lâm Lan khẽ hừ một tiếng, chỉ là không cảm thấy Lý Minh Doãn đáng ghét nữa, chuyện hôm qua quá đủ nhàm rồi, cứ nghĩ về nó là lại bực mình. Xong mọi việc, Lâm Lan nhờ Phương mama đem dược liệu về thuyền trước, nàng mang Văn Sơn cùng Ngân Liễu đi dạo quanh thành Tô Châu một vòng. "Văn Sơn, thiếu gia cho ngươi bao nhiêu bạc?" Lâm Lan dò hỏi trước vấn đề này, nếu bạc mà dư thì còn có thể mua thêm những thứ khác nữa. Văn Sơn cười nói: "Sáu trăm lượng." Lâm Lan hít một ngụm khí lớn, Lý Minh Doãn thực ghê gớm, vung tay liền là sáu trăm lượng, chẳng phải là có thể những thứ đồ tốt sao? Có bạc thì chẳng cần lo nghĩ, Lâm Lan mang theo hai ngýời ði thẳng về chợ phía Tây náo nhiệt nhất. Ba người dạo một lúc thì Văn Sơn đã tay xách nách mang. Lâm Lan mua cho mình một chiếc khăn tay xinh xắn, nàng không biết may vá, thấy chiếc khăn tay của Diệp Hinh Nhi cực kì tinh tế nên vô cùng hâm mộ, nhìn thấy vật tinh xảo như vậy sao có thể bỏ qua? Vừa mua trâm bạc cho Ngân Liễu, lại mua cho Ngọc Dung chiếc vòng tay, cho Văn Sơn cùng Đông Tử đôi giày, Chu mama một cái xước tóc... "Thiếu phu nhân, mua cho thiếu gia cái gì đây?" Ngân Liễu nhắc nhở. Lâm Lan nhíu mày suy nghĩ, đảo mắt quanh con đường buôn bán tấp nập, cuối cùng lắc đầu: "Đi rồi tính, ở đây chẳng có gì tốt, mua rồi thiếu gia cũng chẳng dùng." Ngân Liễu nói: "Dù thiếu gia có dùng hay không, nhưng thiếu phu nhân có tấm lòng cũng đã đủ rồi." Văn Sơn chỉ về phía trước: "Bên kia có bán quạt kìa, tiết trời càng lúc càng nóng." Hai người khuyên nhủ một hồi, Lâm Lan chẳng biết làm gì hơn là mua một chiếc, Ngân Liễu đề nghị mua một cái quạt thêu màu xanh để về viết vài chữ lên đó coi như lễ vật cho Lý Minh Doãn. Mua xong, Văn Sơn nhớ lời thiếu gia căn dặn nên vội thúc dục: "Thiếu phu nhân, trời cũng không còn sớm nữa..." Lâm Lan ngẩng đầu nhìn trời, muộn rồi sao? Lúc này mới là giữa trưa. "Đừng vội, Văn Sơn, ngươi đi hỏi xem, chung quanh đây chỗ nào ăn ngon, chúng ta ăn xong rồi về." Ngân Liễu khó lắm mới được đi chơi hiển nhiên cũng muốn theo cùng. Văn Sơn chẳng biết làm gì hơn là vội vàng chạy đi hỏi thăm, rất nhanh đã trở lại: "Phía trước qua ngã rẽ có một chỗ tên "Ngênh khách lai", nghe nói đồ ăn rất ngon, gần đó còn có một cửa hàng bánh ngọt nghe nói là số một thành Tô Châu." Lâm Lan nghe vậy thì bụng bắt đầu réo lên: "Được, chúng ta đi ăn cơm tại "Nghênh khách lai", cơm nước xong thì mua một ít bánh về cho cả nhà nếm thử." Ba người rảo bước thật nhanh, thấy một nhóm người túm tụm lại vô cùng náo nhiệt. Lâm Lan hiếu kì nói: "Văn Sơn, qua xem thử." Văn Sơn tay xách nách mang cố sức chen lấn vào đám người rồi quay lại: "Mọi người đang xem một tờ bố cáo tìm thầy thuốc." Vừa nghe tìm thấy thuốc, bệnh nghề nghiệp của Lâm Lan liền nổi lên: "Các ngươi chờ ở đây, ta đến xem thử."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]