Chương trước
Chương sau
Trong nhà chính, Diệp lão phu nhân đang ngồi trên ghế, hai mắt nhắm hờ, có vẻ mặt nghiêm túc, hai người hầu bên cạnh thấy Lâm Lan vừa vào cũng nhanh chóng đánh giá nàng.
Lâm Lan quét một vòng không thấy Lý tú tài đâu, hiển nhiên là bị lão phu nhân tách ra rồi. Nhìn Diệp lão phu nhân trên ghế, đầu tóc hoa râm, trong tay cầm tràng hạt, một thân áo tơ trắng, hai gò má gầy gò, không có vẻ phúc hậu giống như các vị lão phu nhân thường có, ngược lại có chút ít tang thương, ánh mắt có sự suy sụp, tầm mắt bà dừng trên chiếc chăn mỏng đắp trên đầu gối, trong lòng nàng ngay lập tức hiện một dấu hỏi. Hiện giờ đã là tiết xuân ấm áp, mặc một thân áo đơn đi dưới ánh mặt trời đã cảm thấy nóng bức, huống chi phòng này hướng mặt trời, gió tốt, ánh sáng tốt, lẽ nào lão phu nhân có bệnh?
Diệp lão phu nhân khẽ nâng mắt, thấy Lâm Lan thất thần nhìn chân mình, nhất thời lòng không vui.
"Nghe nói cô đã cứu mạng Minh Doãn?" Diệp lão phu nhân nhàn nhạt mở miệng, ngữ điệu bình thường. Lâm Lan phục hồi tinh thần, quỳ gối thi lễ Diệp lão phu nhân, học lại lúc Ngân Liễu thi lễ với nàng.
"Dạ lão phu nhân, Lâm Lan... chỉ là thay Lý... công tử trị một con rắn độc." Lâm Lan khiêm nhường trả lời.
Diệp lão phu nhân không biết Lâm Lan là học trò Hồ đại phu, chỉ nghe nói là em gái một thợ săn biết chữa rắn độc cắn bình thường.
"Cô đã cứu Minh Doãn một mạng, hôm nay Minh Doãn giúp cô giải vây, coi như trả lại ân tình cho cô, Chu mama, ngươi đi vào phòng ta lấy một trăm lượng bạc tới đưa cho Lâm cô nương, tạ lễ cô nương đã cứu Minh Doãn."
Diệp lão phu nhân chậm rãi nói. Người được gọi là Chu mama vâng một tiếng, lui đi lấy bạc. Không ngoài dự tính, Diệp lão phu nhân quả nhiên muốn mời nàng rời đi, một trăm lượng bạc trong mắt nhà giàu chẳng qua chỉ là một sợi lông, không có gì đáng kể, nhưng đối với Lâm Lan mà nói, là một số tiền không nhỏ, nếu tính toán sơ qua, đủ cho nàng dùng trong ba năm.
Nhưng là, nếu cứ đi như vậy, Lý tú tài nhất định nói nàng không trượng nghĩa, nàng nhớ rõ khế ước đã viết... Bất kể gặp phải khó khăn thế nào cũng sẽ không buông tay.
"Lão phu nhân, Lâm Lan cứu Lý công tử không phải vì bạc, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống chi Lâm Lan thân là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là bổn phận, cho nên, bạc này Lâm Lan không thể nhận." Lâm Lan cười nói.
Nghe nói như thế, Chu ma ma chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn lão phu nhân cùng Lâm Lan, vẻ mặt do dự. Diệp lão phu nhân nghe những lời Lâm Lan nói lại thành ra là Lâm Lan chỉ đang sĩ diện mà thôi, căn bản là muốn tìm cớ quấn lấy Minh Doãn.
"Lâm cô nương, cô nói thẳng đi, bao nhiêu bạc thì cô mới rời khỏi Minh Doãn." Lão phu nhân mất kiên nhẫn hỏi.
Lâm Lan bị kích động, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa bao giờ xem tiền bạc là vật quan trọng nhất, nàng có ý thuật, có năng lực, lo gì không kiếm được bạc, Diệp lão phu nhân nói vậy, hiển nhiên khinh thị xuất thân của nàng, xem thường người nghèo, hoài nghi ý đồ của nàng, Lâm Lan không thể chịu đựng được.
Lâm Lan cười nhạt thong dong: "Lão phu nhân, hảo ý của ngài Lâm Lan xin nhận, nhưng là, Lâm Lan cùng Lý công tử đã có ước hẹn, há có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ, nếu Lão phu nhân không hi vọng Lâm Lan lưu lại, chỉ cần mời Lý công tử ra mặt nói rõ, Lâm Lan lập tức rời đi."
Lâm Lan đoán chừng Lý Minh Doãn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Sắc mặt Diệp lão phu nhân biến hóa, giọng nói có phần lạnh lùng: "Lâm cô nương, mặc dù cô xuất thân nông thôn nhưng cũng biết, hôn nhân đại sự, phải có cha mẹ quyết định, không thể tự tiện tùy ý, thân phận Minh Doãn cô cũng biết, giữa hai người khoảng cách quá xa, thậm chí hai người tự đính ước, sính lễ không có, cho dù ta có gật đầu thì cha Minh Doãn cũng sẽ không chấp nhận, cô cần gì phải chấp nhấp tự rước nhục vào thân?"
Lâm Lan không vội vàng, không giận dữ đáp: "Lão phu nhân, ngài nói Lâm Lan cũng hiểu, thệ ước là Lý công tử cùng tôi định ra, Ly công tử tặng tôi một bức chữ làm sính lễ, chuyện này cả thôn Giản Tây đều biết, sao có thể nói là lời nói đầu môi? Chẳng qua lão phu nhân không thích Lâm Lan, cố gắng giải ước, xin mời Lý công tử tự mình đến giải ước, nếu vậy, Lâm Lan tôi sẽ không ở lại thêm một giây, một câu đơn giản thôi, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Diệp lão phu nhân không khỏi tức khí: "Lâm cô nương nói vậy là muốn bắt đền Diệp gia chúng ta?"
"Lão phu nhân nói sai ý tôi rồi, sao lại nói tôi có ý định bắt đền Diệp gia? Tôi cùng Lý công tử định ra ước hẹn, không hề biết công tử là cháu ngoại Diệp gia, càng không biết cha công tử là quan lớn, nếu sớm biết, tôi đã không tiếp nhận công tử, càng không có khả năng đứng đây để ngài chất vấn, ta còn một bụng khí không có nơi phát..." Lâm Lan làm mặt vô tội, nàng không biết gì Diệp gia.
Diệp lão phu nhân nhìn Lâm Lan chằm chằm, thở phì phò, chăn đắp trên đầu gối bị bà túm chặt, thật lâu không nói gì. Lâm Lan không chút sợ hãi, nàng nghiên cứu sắc mặt lão phu nhân, sắc mặt bà héo vàng, có vài chỗ nổi vết nâu, nói mấy câu đã bắt đầu thở, chân bà sợ lạnh, Lâm Lan suy nghĩ, có lẽ tỳ vị có vấn đề, kiểu người này dễ bị dị ứng thời tiết ẩm ướt, nếu nàng đoán không sai, Diệp lão phu nhân có bệnh phong thấp nghiêm trọng.
Chu mama thấy thế, bước lên phía trước vội khuyên nhủ lão phu nhân: "Lão phu nhân, tới giờ ngài uống thuốc rồi."
Lâm Lan bật thốt lên: "Uống hết thuốc cũng không khỏi."
Mặt Diệp lão phu nhân và Chu mama cứng đờ, Chu mama nghi ngờ hỏi: "Là sao?"
Lâm Lan nói: "Có thể để tôi bắt mạch được không?"
Diệp lão phu nhân khinh thường nhìn nàng, con nhóc, có chút tài đã muốn khoe khoang sao, bệnh của bà ngay cả Hồ đại phu cũng không trị hết, con nhóc kia có thể làm gì? Bà liền nói: "Ngọc Dung, đưa Lâm cô nương đi ra nhà khách."
Nha hoàn mặt tròn liền tiến vào, thì ra nàng là Ngọc Dung.
"Lão phu nhân, có thể cho phòng bếp chuẩn bị chút gì ăn không?"
Lâm Lan ngượng ngùng nói, không cho bắt mạch cũng được, nhưng nàng thực sự là đói, bỏ hai bữa liền, huống chi hôm nay xảy ra nhiều chuyện, quả thực là đói.
Diệp lão phu nhân đè nén tức giận, phân phó Ngọc Dung: "Nói Diêu đầu bếp làm chút đồ ăn cho cô ta."
Lâm Lan cười nói: "Tạ ơn lão phu nhân."
Lại nói: "Làm phiền Ngọc Dung tỷ tỷ rồi."
Ngọc Dung có vẻ mất tự nhiên.
Đợi Lâm Lan đi, Chu mama khuyên nhủ: "Phu nhân, ngài chớ vì nha đầu không hiểu chuyện sinh khí, thân thể quan trọng hơn."
Từ khi Tam tiểu thư qua đời, lão phu nhân đau thương quá độ, thân thể mỗi lúc một kém. Diệp lão phu nhân nhắm mắt, tựa vào ghế, hồi lâu thở dài:
"Sẽ còn phải lo lắng."
"Tính tình Minh Doãn thiếu gia..." Chu mama nói một nửa lại cố kỵ nuốt trở vào, ngồi xuống nắn chân cho lão phu nhân.
"Ngươi nói nó giống hệt mẹ nó?"
Diệp lão phu nhân than thở, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, tựa như như lại, hồi lâu mới nói:
"Quả thật giống hệt mẹ nó, không hề biết nghe lời, so với mẹ nó còn có phần hơn."
Chu mama cũng không khỏi thở dài:
"Phải làm sao đây? Chẳng lẽ thiếu gia làm bừa?"
Diệp lão phu nhân nheo mắt, có chút mệt mỏi: "Ngươi cảm thấy vị Lâm cô nương thế nào?"
Chu mama ngẫm nghĩ một chút, nói: "Không phải là người dễ đối phó."
Khóe miệng Diệp lão phu nhân cong lên: "Da mặt đủ dày, lá gan khá lớn."
Chu mama phì cười nói: "Lão phu nhân nói rất đúng, bất quá còn phải thêm một điểm, miệng lưỡi lợi hại, hại chết người không cần vũ khí."
"Quên đi, đứa trẻ này lớn rồi không nghe lời, để nó dẫn Lâm cô nương này lên kinh thành nhốn nháo một hồi cho tiện nhân họ Hàn kia, ý này không tồi." trong mắt Diệp lão phu nhân hiện lên một tia hận ý, bà nhắm mắt, giọng nói dần yếu đi.
Chu mama khẽ cười, nắn bóp chân Diệp lão phu nhân, lúc này, hai vị trong kinh thành kia giận điên người, thật là sảng khoái quá đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.