Đêm hôm sau. Tất cả tề tụ đầy đủ tại mái nhà. Nhan Nhược Bình hai mắt toé lửa, thề đêm nay phải truy cho ra tên khốn dám cư nhiên hạ độc nàng. Hại nàng tốn nước bọt thầm khen hắn đánh đàn tuyệt hay. Nhan Nhược Bình đem sáo đặt lên môi mềm, không dùng nội lực, thổi ra một tuyệt khúc để nhử tên khốn ấy ra. Mọi người xung quanh thầm khen nàng lúc trước ở hoàng cung đánh đàn đã lay động lòng người nay chứng kiến tận mắt thanh âm vi vu của tiếng sáo. Thật mở rộng tầm mắt. Đúng là nàng thật giỏi cầm nghệ mà. Tiếng sáo vừa dứt. Nàng lại thổi tiếp lần thứ hai. Cư nhiên không nghe thấy tiếng đàn. Lại lần thứ ba, tiếp lần thứ tư. Nhan Nhược Bình hai má đỏ ửng do tốn quá nhiều hơi, lửa giận bốc cao nghi ngút. Tên khốn ấy hôm nay sao lại làm rùa rụt cổ. Thật là tức chết mà.
“chúng ta về nghỉ ngơi thôi” – cáo tinh cũng bực bội không kém, nó thầm rủa cái tên kia, nhút nhát.
Mọi người vừa chuẩn bị đáp xuống thì tiếng đàn lặp lại bài hát của Nhan Nhược Bình ngân vang. Nhan Nhược Bình nhếch một nụ cười đểu. Hít một hơi, lấy lại tinh thần. Chuẩn bị tổng công kích. Tiếng sáo của Ngọc Tâm Tiêu một lần nữa vang lên với nội lực cuồn cuộn như sóng. Lãnh Thiên trước khi phi thân đi liền dặn dò thuộc hạ:
“các người ở lại hộ phu nhân, thấy không ổn, lập tức ngăn cản nàng thổi sáo”
“dạ”
Nhan Nhược Bình mỗi khi tăng âm lượng của sáo lại khiến cho tiếng đàn nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-oi-ta-toi-day/781885/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.