Nhan Nhược Bình rời khỏi Tướng quân phủ với nụ cười ám muội hiện hữu trên khuôn mặt nàng. Trên đường trở về vương phủ, nàng không khỏi suy nghĩ vu vơ chợt nàng nhìn chằm chằm Lãnh Thiên, vỗ nhẹ vào vai y mấy cái rồi nói:
“Thiên ngươi trở về vương phủ một mình đi, ta muốn đến vương phủ của tam vương gia Lãnh Cẩn”
Lãnh Thiên nhíu mày nhìn nàng đầy nghi hoặc. Nhan Nhược Bình thấy ý tứ trên khuôn mặt y, đôi mâu quang co lại, đanh giọng nói:
“sao, thái độ của ngươi là ý gì, ngươi lại là đang ghen hả?”
Lãnh Thiên lắc mạnh đầu. Chuyện lần trước y há quên, sóng gió lần trước cũng đủ làm y điêu đứng, tê tâm liệt phế rồi. Y nào dám đi ghen một cách vô lý nữa. Y tuyệt nhiên hiểu rõ được người mà Nhan Nhược Bình yêu thương chỉ duy nhất có y mà thôi, ngay cả Hiên Viên Tuyệt mà theo y đánh giá một cách khách quan là rất tốt, nếu được cũng miễn cưỡng trở thành hảo bằng hữu của y mà nương tử y còn không yêu thương, huống chi là người khác. Đối với y nương tử là bảo bối vô giá, là viên ngọc có một không hai, là thượng đế mà y không dám trái lời. Nàng muốn đi đông y chẳng dám đi tây, nàng muốn y chết, y chẳng dám nhiều lời, vì nàng đi chấp nhận lên núi đao vào chảo dầu xuống địa ngục y cũng quyết không từ nan.
“nương tử, nàng đi đâu cũng được hết, miễn không nguy hiểm là được” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn nàng
“đưa đây?”
“đưa cái gì nương tử?” –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-oi-ta-toi-day/781871/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.