Hiên Viên Tuyệt bây giờ đã hiểu Lãnh Thiên là thập phần thập ý yêu Nhan Nhược Bình, không ai có thể thay thế nàng trong tim hắn. Hiên Viên Tuỵêt hít một ngụm khí lạnh, hai tay siết chặt, khó khăn gằng từng tiếng 
“ta có cách giúp Nhan Nhược Bình trở lại với ngươi” 
Ba ngày sau, đào hoa viên, giờ Thìn tam khắc 
“muội ăn đi, dạo này muội ăn ít quá” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu thúc giục 
“muội no rồi đại ca ca” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng trả lời. Từ ngày Nhan Nhược Bình trở về đào hoa viên, nàng y như một con người khác, nàng thay đổi hoàn toàn, ăn uống dè chừng, nhẹ nhàng chứ không còn thoải mái như trước, nàng cũng ít cười ít nói hơn hẳn. 
Hiên Viên Tuyệt hai mắt xìu xuống, thở hắt ra một hơi rồi ảo não nói: 
“cứ thế này muội sẽ bệnh mất thôi, chúng ta ra khỏi đào hoa viên hít thở một ít không khí nha?” 
Nhan Nhược Bình không nói không rằng, để mặc Hiên Viên Tuyệt kéo nàng ra khỏi đào hoa viên.  
Long Tụ thành 
“cô nương mời mua kẹo hồ lô” – 1 lão già mời mọc Nhan Nhược Bình vài cây kẹo. Nhan Nhược Bình bất động như một pho tượng, ngó cũng chẳng buồn ngó tới chứ nói gì tới ăn. Như lúc trước nàng đã vui vẻ, miệng cười toe toét, hai mắt long lanh ngồm ngoàm lấy kẹo hồ lô, còn bây giờ thì nàng hai mắt nặng trĩu, khuôn miệng khép chặt, khuôn mặt đầy những biểu cảm điều hiu. Hiên Viên Tuyệt đón lấy mấy cây kẹo hồ lo, đưa cho Nhan Nhược Bình, ôn nhu nói: 
“Bình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-oi-ta-toi-day/781867/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.