“chết tiệt thật, cái tên Lãnh Thiên biến đi đâu trong cái giờ phút quan trong này, mau chia nhau ra đi mà tìm hắn ngay, rạng sáng mai là khỏi cứu Nhan Nhược Bình” – cáo tinh bực bội quát. 
~~~~~~~~~~~~~~~~~ 
“nương tử, nàng thấy không, ánh hoàng hôn rất đẹp, nàng cũng rất đẹp nương tử, rất thơm. 
Khi xa nhau mới thấy tình yêu cho ta bao nỗi nhớ mong 
Nhớ những ngày mình tay nắm tay đã ko còn  
Nương tử, ta muốn được gần bên nàng như trăng với sao  
Trong trái tim ta luôn nhớ nàng ko bao giờ quên. 
Kỉ niệm xưa nói với nàng rằng ta mãi yêu nàng  
Dù mùa thu ko có lá rơi  
Đọng lại bao nỗi nhớ 1 thời  
Ta đã bên nhau 1 tình yêu với bao khát khao. 
Người yêu ơi có nhớ những gì  
Ta đã trao nhau  
Mà giờ đây nhớ mãi ko quên. 
Kỉ niệm xưa nói với nàng rằng ta mãi yêu nàng 
Dù mùa thu ko có lá rơi  
Đọng lại bao nỗi nhớ 1 thời  
Ta đã bên nhau 1 tình yêu với bao khát khao. 
Người yêu ơi có nhớ những gì  
Ta đã trao nhau  
Mà giờ đây nhớ mãi ko quên” 
“nương tử, ta hát có hay không, nương tử, không sao đâu đừng sợ, ta không để nàng lại một mình đâu, ta sẽ mau tới với nàng thôi, ta sẽ không để bất kì ai ức hiếp nàng nữa, sẽ không đâu, nương tử, đợi ta……….” – Nói đoạn Lãnh Thiên trong ánh ngươi máu và nước mắt đã hoà làm một thật thê lương, y rút ra âm dương kiếm đâm mạnh vào ngực mình 
“chủ nhân, phu nhân giả chết ………….” – Độc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-oi-ta-toi-day/781857/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.