“mặt ngươi sao tái nhợt vậy Hoạ Tâm” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng quan tâm 
“cô ta sau khi biết cáo tinh là tiểu tiên nên vậy đó” – không kịp để Hoạ Tâm trả lời. Độc Kiêu chỉ vào cáo tinh trình bày cho phu nhân mình biết. 
Nghe xong Nhan Nhược Bình cũng không còn lo lắng nữa. Trước kia ngoài Lãnh Thiên vẫn bình tĩnh ra thì Độc Nhẫn và Độc Kiêu khi mới biết cũng xanh lè cái mặt à. 
“nương tử, ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ” – Lãnh Thiên một tay vỗ vỗ lưng, một tay cầm khăn lụa lau phần thức ăn dính xung quanh mặt nàng. 
“ngươi hôm qua ăn sạch sẽ ta, làm ta đau, mệt và mỏi gần chết, không ăn lấy sức sao được” – Nhan Nhược Bình nói mang theo tia ai oán kẻ đã làm hạ bộ nàng tới giờ vẫn âm ỉ đau. Ba kẻ ngồi xung quanh Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm thì mặt đỏ như gấc sau khi nghe những lời này của phu nhân họ. Phu nhân họ thật là cái gì cũng nói quịch toẹt ra hết. Hoạ Tâm buông đũa xuống, ngước nhìn Nhan Nhược Bình lễ phép nói 
“phu nhân, hôm nay ta muốn đi tìm phụ thân, mong phu nhân cho phép” 
“ừ, cả bọn cùng đi, võ công ngươi bị phế, đi một mình nguy hiểm, kiếm thời gian rảnh mà tu luyện lại võ công đi” – Nhan Nhược Bình vốn đang muốn săn kho báu mà, nàng đoán chừng kho báu ấy chính là trường đao, cũng muốn tận mắt thấy thanh đao ấy ra cỡ nào mà xưng là 1 trong 5 binh khí lợi hại. 
Hoạ Tâm vui vẻ gật đầu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-oi-ta-toi-day/781853/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.