“nương tử nàng đi đâu thế?”
“im lặng, ngủ đi, đêm nay ngươi chắc sẽ ngủ thoải mái đó” – Nhan Nhược Bình nghiêm nghị đáp.
“sao nương tử biết?” – Lãnh Thiên như tiểu hài tử, nằm trên giường nhắm lấy vạt áo của nàng sủng nịnh.
“nhìn mặt ngươi thì biết, ta đi ra ngoài ngắm trăng tí, nhắm mắt lại ngủ, đi theo là ta chặt chân, hỏi nữa là ta cắt lưỡi” – Nhan Nhược Bình doạ nạt.
Lãnh Thiên buông vạt áo nàng ra, nhắm mắt lại ngủ một giấc. Qủa thật đêm nay hắn thật ngủ rất ngon, vì cục đá
hận thù canh cánh đè nặng trên vai hắn mười mấy năm qua cuối cùng cũng buông xuống được. Nhan Nhược Bình bước nhẹ ra ngo
ài, khép cửa lại rồi đi thẳng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thư phòng
“phu nhân”
“cáo tinh, Độc Nhẫn, Độc Kiêu, cả ba ngươi đi bắt rắn cho ta đi, bắt 100 con, bỏ vào bao rồi để ngoài cửa thư phòng, làm xong thì đi ngủ, ta muốn chơi một tí”
“chơi?????”
“có đi hay là muốn ta đập cho cả ba một trận” – Nhan Nhược Bình trừng mắt
Cả ba không nói một lời, chạy nhanh ra khỏi thư phòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“um…um”
“tỉnh rồi hả lão già thúi, đúng lúc thật đấy” – Nhan Nhược Bình mỉa mai châm chọc. Nàng kéo chiếc ghế dựa trong thư phòng ngồi xuống ghế, đối mặt với lão, hừ một tiếng, cười lạnh rồi nói: “ta hỏi, người trả lời thành thật, một câu giả dối thì ta sẽ hảo hảo tiếp đãi ngươi đấy”
Cổ Khang Nam lúc này lo sợ khôn nguôi, mặt mày xanh chành không còn một tia máu, giờ này cho hắn ăn gan hùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-oi-ta-toi-day/781842/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.