Nhưng hình như toàn bộ thuộc hạ của Sơn cốc này đều tụ tập ở đây thì phải. Độc Nhẫn và Độc Kiêu cũng hơi chật vật. Nhan Nhược Bình đứng lùi về sau quan sát sự tình. Phía bên kia Cổ Khang Nam cũng đứng yên quan sát, hắn nghĩ thầm: “nãy giờ không hề thấy Độc Lãnh, thật là cơ hội tốt, khống chế ả ta, uy hiếp và giết Độc Lãnh, ta sẽ nổi danh thiên hạ, người người nghe 3 chữ Cổ Khang Nam sẽ quì xuống khiếp sợ”. Nghĩ tới đây, Cổ Khang Nam cười lớn, phi thân lên. 
Lão một chưởng đánh tới Nhan Nhược Bình, Độc Kiêu thấy vậy, nhanh chóng lui lại, chưởng đối chưởng với lão. Chỉ nghe BANG!!! một tiếng, Độc Kiêu bị dội về sau tường. 
“ngươi không sao chứ” – Nhan Nhựơc Bình giọng đầy lo lắng, đỡ Độc Kiêu lên. 
“phu nhân ta không sao, chủ nhân dặn phải bảo vệ thật tốt phu nhân, ta có chết cũng không để hắn đụng tới một sợi tóc của phu nhân” – Độc Kiêu thổ ra một ngụm máu tươi. 
Nhan Nhược Bình nhìn thuộc hạ trong tay mình, nàng cảm động, ngoài Lãnh Thiên ra, bọn họ thật đối tốt với nàng nga, sự việc này do nàng không nghe lời Lãnh Thiên mà làm cho bọn họ vì nàng bị thương, nàng oán hận tất cả người của Cổ Tuyệt cốc này. Nàng phải băm phải giết sạch toàn bộ. 
“phu nhân, lão ta ra chưởng không nặng, có vẻ như không muốn sát phu nhân” 
“được, nga ngươi còn đánh tiếp nổi không?” 
“phu nhân, còn” 
“tốt” 
Nàng buông Độc Kiêu ra, đứng lên, hừ một tiếng, mặt sầm lại, lạnh giọng nói: “Độc Nhẫn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-oi-ta-toi-day/781840/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.