Edit: Mộc Tử Đằng
Hai người ra khỏi cửa hội sở Lam Thiên, Mạc Tinh Hà nhanh nhẹn ngồi lên xe của Lục Thất Thất hỏi: ” Tối nay đến nhà của anh không?”
Lục Thất Thất vẫn chưa thoát ra khỏi dư âm trong phòng bao kia, vừa nghe được âm thanh của anh liền khẩn trương: “Không, không tốt đâu, em đưa anh về nhà trọ.”
Mạc Tinh Hà hơi dừng một chút, đôi con ngươi đen như mực nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Em xấu hổ à? Thích nghe anh hát bài hát đó sao?”
“Làm sao có thể chứ.” Lục Thất Thất cao giọng, phô trương thanh thế, mắt nhìn thẳng phía trước không thèm nhìn anh nữa, lộ ra dáng vẻ anh đừng tưởng bở, em mới không thích nghe đâu.
Mạc Tinh Hà liếc mắt nhìn cô, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường nói: “Thật sự là xấu hổ rồi.”
Lục Thất Thất thẹn quá hóa giận, tiện tay cầm túi xách đập tới. Mạc Tinh Hà trở tay tiếp lấy, cười dương dương tự đắc nói: “Nếu em thích, sau khi về đến nhà anh từ từ hát cho em nghe, như thế nào hả?”.
Lục Thất Thất khéo léo lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò nói: “Vậy được rồi, không bằng đến chỗ em đi.”
Mạc Tinh Hà nghe vậy nhanh chóng cắm chìa khóa vào, đạp ga, xe nhanh chóng rời khỏi nới đó.
Vừa về đến nhà, Lục Thất Thất đã đẩy ngay Mạc Tinh Hà vào nhà tắm, cười tươi như hoa nói: “Đi tắm nhanh đi, em ở trong phòng đợi anh, có vật muốn đưa cho anh.”
Trong lòng Mạc Tinh Hà mừng rỡ, gật đầu như giã tỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-ngan-ha-trong-mat-anh/30441/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.