Lại một lần nữa Bản Ngã Nghênh đánh nhau với bọn trẻ hàng xóm, các bậc cha mẹ lại mang con đến tìm Đường Thi than phiền, hầu như ngày nào cũng có người đến la rầy thằng bé với nàng. Trước đây Bản Ngã Nghênh tuy cũng nghịch ngợm nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ, trong lòng đầy cừu hận, chỉ muốn đánh nhau, trả thù những đứa trẻ khác, Đường Thi biết rõ nguyên nhân nhưng nàng lại bất lực, không biết giải quyết thế nào. Nàng vốn không phải là người nói nhiều, không biết tâm sự, trò chuyện nhẹ nhàng với con, cũng không phải kiểu mẫu thân lạc quan rộng rãi, có thể từng bước cởi mở trao đổi mọi chuyện với con. Đối mặt với Bản Ngã Nghênh ngày càng trầm mặc cùng đối nghịch, Đường Thi vẫn luôn yên lặng cùng yên lặng mà cho qua, tỉ mỉ chăm sóc con trai, chỉ mong thằng bé có thể hiểu được nỗi khổ tâm của nàng. Nhưng rõ ràng là Bản Ngã Nghênh không hiểu. Thằng bé còn nhỏ, chưa biết xem mặt mà đoán ý hay đào sâu vấn đề, căn bản không biết mẫu thân khổ tâm. Trong đôi mắt trẻ con của Bản Ngã Nghênh, mọi việc rất đơn giản, ai bắt nạt, ai đánh nó thì nó sẽ đánh lại, thế giới quan rõ ràng mà quyết liệt. Hàng xóm vì vậy mà lời ra tiếng vào, lại bị xa lánh, cuối cùng Đường Thi dẫn con trai rời khỏi nơi này. Lần này nàng không tiếp tục phiêu bạt nữa, con trai đã lớn dần, cần tìm một chỗ định cư, cũng cho thằng bé đi học. Đường Thi quyết định trở lại Tầm Quân Sơn, Bản Ngã Nghênh sinh ra và lớn lên ở nơi đó, có mấy đứa trẻ thường chơi cùng, nếu ở lại đó chắc thằng bé sẽ thoải mái hơn một chút. Lúc đi qua một thành thị phồn hoa, Đường Thi gặp một cố nhân. Khi Quy Hải Mặc vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi sắc đứng trước mặt, Đường Thi khá là giật mình. Bản Ngã Nghênh khó được mà nhớ rõ vị thúc thúc lạnh lùng này, vui mừng chào Mặc thúc thúc, sau đó không ngừng hỏi chuyện: “Mặc thúc thúc, thúc có thấy cha cháu đi đâu không? Cháu rất nhớ cha.” Quy Hải Mặc nhìn Đường Thi, hộc ra mấy chữ: “Không thấy.” Bản Ngã Nghênh khổ sở cúi đầu, vẻ thất vọng rõ ràng. Ba người đi vào một quán ăn, lúc ăn cơm, Quy Hải Mặc nhìn Bản Ngã Nghênh đang chú tâm gắp thức ăn, thấp giọng hỏi Đường Thi: “Không nói cho nó?” Đường Thi lắc đầu: “Thằng bé còn nhỏ, để khi nó lớn rồi tính sau.” Quy Hải Mặc gật đầu, không nói nữa. Hai người lớn yên lặng ăn cơm, vốn đều là người ít nói, lại không quen biết gì nhiều nên cả bữa cơm bầu không khí luôn nặng nề không được tự nhiên. Ăn cơm xong, Bản Ngã Nghênh ghé vào cửa sổ nhìn ra khung cảnh náo nhiệt ngoài phố. Quy Hải Mặc nhìn thằng bé, quay đầu bảo Đường Thi: “Hắn đang tìm hai người.” Đường Thi không nói gì, cúi đầu nhấp một ngụm trà. Một lúc sau, nàng mới mở miệng, hỏi thăm sang chuyện khác: “Gần đây ngài có thấy Thẩm tỉ tỉ không? Tỉ ấy vẫn khỏe chứ?” “Mang thai, cứ kêu bụng đau.” Nàng giật mình: “Đau bụng? Vậy ngự y nói gì?” Quy Hải Mặc lắc đầu: “Không biết.” Cũng đúng, hắn là một đại nam nhân, mấy chuyện của phụ nữ này hắn cũng không hiểu được. “Ta đi xem xem.” Đường Thi khá tự tin với y thuật của mình, muốn đi xem tình hình Thẩm Hi ra sao. Hai người lại ngồi chốc lát, đến khi Bản Ngã Nghênh chơi đủ rồi mới tính tiền rời đi. Trước khi tạm biệt, Quy Hải Mặc nói một câu dài nhất mà Đường Thi từng nghe qua: “Tha thứ khi còn tồn tại, cả hai đều không day dứt...” Đường Thi hiểu ý của hắn. Trên cõi đời này, hắn là người đủ tư cách nói lên câu đó. Chuyện giữa Quy Hải Mặc, vị hôn thê của hắn cùng hoàng huynh hắn đủ để viết nên một trường thiên tiểu thuyết lâm li bi đát lại kinh tâm động phách truyền kì. Có thanh mai trúc mã, mạnh mẽ chiếm hữu, nội đấu cung đình, mang thai trước lúc cưới, tự sát tạ tội, máu nhuộm hoàng cung... Đến khi hôn thê tự sát trước mặt hắn, Quy Hải Mặc dùng cả đời chưa cưới để hồi báo mối chân tình của nàng. Chuyện đáng nuối tiếc nhất của hắn là không kịp nói một câu ‘Không sao’ với người nữ tử dùng cái chết chứng minh sự trong sạch của mình. Đường Thi biết Quy Hải Mặc dùng kinh nghiệm của mình để kiến nghị nàng. Bản Ngã Sơ Tâm nhìn qua còn trẻ nhưng tuổi thật của hắn đã không nhỏ. Nếu Đường Thi không tha thứ hắn, có lẽ hắn sẽ phải cô độc day dứt cả đời, mà Đường Thi, có lẽ cũng giống Quy Hải Mặc, ngơ ngẩn sống hết quãng đời còn lại mà nhớ về người đã khuất? Đường Thi đã qua tuổi bồng bột, nàng hẳn phải học được việc tìm lại lí trí mà nhìn lại cảm tình của mình. Cứ phiêu bạt như vậy, trừ bỏ khiến nàng càng thêm thê lương lạnh lẽo ra nàng không được gì cả. Hơn nữa còn có tương lai bất ổn của Bản Ngã Nghênh. Đường Thi nhìn lại hướng Quy Hải Mặc rời đi, im lặng một chốc lâu, cuối cùng dẫn Bản Ngã Nghênh đi Kiếm Thần sơn. Khi nhìn thấy Thẩm Hi, Đường Thi quả thực không thể nhận ra nàng. Bụng Thẩm Hi rất lớn, cả người sưng phù, lúc đi lại phải có người dìu, tuy người nhìn béo ra nhưng mặt Thẩm Hi lại gầy xọp, rất giống một quái vật đầu nhỏ thân to. “Song sinh?” Đường Thi nghi hoặc, nếu chỉ có một đứa, tuyệt đối bụng Thẩm Hi không thể lớn như vậy được. Thẩm Hi không chỉ sắc mặt kém, người tiều tụy, xem ra lần mang thai nàng rất vất vả. “Đúng vậy, Đường Thi, cô xem giúp ta xem, bụng của ta thường bị đau, nhưng các ngự y lại không khám ra được nguyên nhân gì, chỉ nói thai nhi rất khỏe mạnh.” Đường Thi lập tức đưa tay ra bắt mạch cho Thẩm Hi, lại sờ sờ bụng nàng, khuôn mặt nghiêm túc: “Ta chưa thấy tình huống này bao giờ, trước tiên cứ quan sát mấy ngày rồi nói sau.” Thẩm Hi nghe Đường Thi nói sẽ ở lại đây quan sát tình hình Thẩm Hi đến khi nàng ổn định rồi sinh con, vui mừng mà phân phó người hầu chuẩn bị phòng ở đồ dùng cho hai mẹ con Đường Thi, phân công người hầu hạ..., còn cố ý dặn Hoắc Hiệp dẫn Bản Ngã Nghênh đi chơi, không được bắt nạt đệ đệ. Trước đây Bản Ngã Nghênh vốn chơi thân cùng Hoắc Hiệp, bây giờ hai huynh đệ gặp lại, sung sướng nắm tay nhau chạy đi chơi, thoạt nhìn tâm tình của Bản Ngã Nghênh cũng khá hơn. “Khiến hai thằng bé đi chơi đi, hai ta trò chuyện một lát.” Thẩm Hi kéo tay Đường Thi ngồi xuống, nhiệt tình thân thiện như trước. Đường Thi dìu nàng ngồi xuống trước rồi mình mới ngồi sau, hỏi: “Hoắc Kiếm Thần đâu rồi?” Nhắc đến Hoắc Trung Khê, Thẩm Hi không khỏi ngọt ngào: “Tối qua ta nói thèm ăn thịt nướng chính tay hắn làm, nên mới sáng ra người đã đi vào rừng bắt mấy con thỏ hoang gà rừng đi nướng cho ta rồi.” “Hoắc Kiếm Thần đối xử với tỉ thật tốt.” Lời này không phải Đường Thi nói ngoa, Hoắc Trung Khê tuyệt đối là một phu quân, một người cha tốt, điều này ai cũng công nhận. Thẩm Hi cũng biết điều này, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Đó là vì ta đối xử với hắn rất tốt đấy chứ!” Đường Thi đổ chén nước cho người nữ nhân khẩu thị tâm phi này, không muốn nói thêm nữa, không thì lỗ mũi Thẩm Hi nở gấp đôi mất. Thẩm Hi ẩy ẩy Đường Thi, nhỏ giọng hỏi: “Này, cô thực sự không định tha thứ Bản Ngã Sơ Tâm sao? Phong Triền Nguyệt đã chết rồi, cô còn vướng gì nữa?” “Nàng ta chết rồi? Sao lại chết?” Chỗ trước đây Đường Thi sống khá bế tắc, nàng lại không phải người lắm miệng, không nói chuyện phiếm với người khác nên không biết tin này. “Tự làm tự chịu thôi. Nàng ta đánh chết một thị nữ, mà tỉ tỉ của thị nữ kia cũng là người hầu trong cung điện, thế là trộm hạ độc.” Một Võ thần lại có kết quả thảm thương như vậy, thực sự khiến người ta thổn thức. “Hắn thì sao?” Đường Thi trầm ngâm, cuối cùng cũng hỏi đến chuyện này. “Khi ấy hắn không ở Đông Nhạc, đang ở Kiếm Thần sơn năn nỉ ta để hỏi thăm về tung tích của cô. Đến khi hắn biết chuyện này thì Phong Triền Nguyệt cũng đã xuống mồ rồi.” Phong Triền Nguyệt ra sao Đường Thi không quan tâm, nàng vốn lạnh nhạt, một nữ nhân cướp đi phu quân mình không đáng để nàng để ý. Thẩm Hi bỗng nghiêng người qua nói: “Bản Ngã Sơ Tâm thường hay đến Kiếm Thần sơn, nghe nói mấy người hầu cận ở đây đều được hắn cho ngon ngọt, chỉ cần cô xuất hiện sẽ có người truyền tin cho hắn, ta nghĩ chắc mai kia hắn sẽ đến đây thôi.” Nhanh như vậy? Đường Thi ngẩn ra, nhưng nghĩ đến dù sao mọi chuyện cũng cần được giải quyết dứt khoát, sớm hay muộn cũng vậy. “Thẩm tỉ tỉ, tỉ là người từng trải nhiều việc, nếu giờ tỉ là ta, tỉ định làm thế nào?” Việc làm của Bản Ngã Sơ Tâm khiến Đường Thi tổn thương sâu sắc, nhưng giờ Bản Ngã Nghênh dần trưởng thành, không thể thiếu cha, ít nhất hắn là một Võ thần, có thể dạy dỗ tốt Bản Ngã Nghênh. Thẩm Hi nói: “Chuyện này không có ai có thể giải quyết được cho cô. Cô phải hỏi lại chính lòng mình, còn yêu hắn hay chỉ hận?” Đường Thi lại im lặng. Nàng vốn không phải người dễ dàng đả động, nhưng nếu có tình cảm, chính là cả tấm lòng. Nếu yêu Bản Ngã Sơ Tâm, có lẽ giờ nàng vẫn yêu, nhưng... “Thẩm tỉ tỉ, giờ hai người bọn ta có lẽ không trở lại được, giữa chúng ta còn có một sinh mạng, đó chính là cốt nhục của ta cùng hắn.” Nhớ đến đứa bé chết non kia, nước mắt Đường Thi không cầm nổi. Thẩm Hi lấy khăn tay ra đưa nàng, không an ủi, chỉ hỏi: “Vậy cô định làm sao bây giờ? Giết Bản Ngã Sơ Tâm để đền mạng cho con sao?” Những lời này khiến Đường Thi giật nảy mình, nàng dù có hận Bản Ngã Sơ Tâm nhưng chưa bao giờ mong hắn sẽ chết. “Không đến mức kịch liệt như vậy, nhưng có lẽ cả đời này hai ta không thể như lúc ban đầu được nữa.” Thẩm Hi thở dài: “Nếu như là trước đây, ta sẽ dứt khoát khuyên cô mặc kệ Bản Ngã Sơ Tâm, hắn đối xử với cô như vậy, không xứng được tha thứ.” Cũng giống như kiếp trước, nàng không chút do dự li hôn với Triệu Dịch khi biết hắn ngoại tình vậy. “Nhưng từ khi có con, ta không nghĩ vậy nữa. Chỉ cần hắn còn thương con, có thể cho con tình thương của cha, hết lòng vì con cái, ta sẽ tha thứ hắn. Có thể cô cho ta là yếu đuối, nhưng ta chỉ nghĩ là, con mình tốt, ta cũng vui lòng.” Nói đến con cái, Thẩm Hi cúi đầu dịu dàng sờ bụng, trên môi không khỏi nở một nụ cười đầy yêu thương trìu mến. “Thực ra tình huống này có thể dùng hai câu nói để tổng quát. Thiệt thòi cô, con cái được đầy đủ cha mẹ. Còn cô không bị áp lực, con trẻ sẽ chịu thiệt thòi. Có người tính cách thẳng thắn, không chấp nhận được lỗi lầm, vậy con cái sẽ mất đi tình cha hoặc tình mẹ. Ta là người cầu toàn, thôi thì mình chịu thiệt thòi một chút, con sẽ có cả cha lẫn mẹ, chỉ là trong lòng mình sẽ khó chịu thôi.” Đường Thi suy nghĩ lời Thẩm Hi nói, thấy rất có đạo lí. Chuyện này chính là con dao hai lưỡi, một khi ra khỏi vỏ, ắt người khác hoặc bản thân mình sẽ bị thương. Thẩm Hi uống một ngụm nước, nói tiếp: “Ta nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng chuyện này vẫn là cô giải quyết. Ta chỉ có thể khuyên cô một câu, tuy là sinh mệnh đã mất đi là vô tội, nhưng còn có một sinh mệnh khác đang tồn tại. Cô có quyết định ra sao đi chăng nữa thì cũng phải nghĩ đến Tiểu Nghênh trước. Cô là người đưa thằng bé đến thế giới này, nhất định phải chịu trách nhiệm với nó.” Thẩm Hi yêu con nên chuyện này nàng sẽ suy nghĩ từ góc độ của con, hết thảy đều vì con. Nhưng Đường Thi, nàng có thể thuyết phục được bản thân quên đi chuyện đã qua, ép mình chấp nhận rồi bỏ qua lỗi lầm của người khác? Có một số sai lầm đã gây ra không phải chỉ có một câu tha thứ là có thể bỏ qua được. Giữa đêm trời đổ mưa to. Đường Thi nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm ù ù vang vọng, lại nhìn tia sét sáng lên từng chập ngoài cửa sổ, suy nghĩ lung tung mà không thể nào đi vào giấc ngủ. Nàng nhớ đến khi cả nhà con ở Tầm Quân Sơn, hai người phu xướng phụ tùy, nàng sinh bệnh, hắn chăm sóc chu đáo. Nàng mang thai, hắn vui sướng lại bàng hoàng lo lắng. Sau đó là khung cảnh ngày hôm đó, hắn ôm Phong Triền Nguyệt chạy trước, nàng đuổi theo sau... Ầm! Tiếng sấm vang vọng, Bản Ngã Nghênh đang ngủ bị giật mình. Thằng bé quen miệng gọi một tiếng “Nương”, mắt cũng không mở, đôi tay sờ soạng tìm nàng. Đường Thi nghiêng người qua, nhẹ giọng: “Nương ở đây, đừng sợ.” Bản Ngã Nghênh rúc vào trong lòng Đường Thi, nắm chặt lấy áo nàng, lại ngủ thiếp đi. Nhìn con trai ôm chặt lấy mình, Đường Thi nhớ lại câu nói ban chiều của Thẩm Hi. Bản thân thiệt thòi, con cái vui sướng. Để con bị thiệt thòi, bản thân thoải mái. Đến sáng mưa vẫn không ngừng, nhưng đã nhỏ dần. Trong sân lầy lội bùn lầy nước đọng tiêu không kịp. Thị nữ bưng đồ ăn đến, truyền đạt lời nói của Thẩm Hi: “Phu nhân nói trời mưa đường trơn trượt, Đường phu nhân cùng thiếu gia cứ ở đây ăn cơm, cõ chỗ nào chậm trễ, còn xin phu nhân tha thứ.” Đường Thi cười cho qua, thị nữ Kiếm Thần sơn đúng là rất giỏi nói chuyện, ý tứ của Thẩm Hi rất thẳng thắn, mà hai người thân thiết, chắc chắn sẽ không nói văn vẻ như lời thị nữ thuật lại. Suốt cả ngày mưa không ngừng rơi, Đường Thi cùng Bản Ngã Nghênh đều không ra cửa. Đến chiều Hoắc Hiệp cầm một cái ô chạy đến, cả người bị mưa hắn ướt hết. Từ nhỏ lúc mới quen Bản Ngã Nghênh đã thích chơi cùng Hoắc Hiệp, hai đứa nhỏ giờ vẫn vậy, nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau lăn lóc trong phòng, Đường Thi nhìn con trai hoạt bát trở lại, vui mừng ngồi trong phòng nhìn thằng bé chơi đùa. Lúc chạng vạng trời càng thêm mưa to, có thị nữ đến đón Hoắc Hiệp về, Bản Ngã Nghênh lưu luyến mà ra cạnh cửa tiễn. Chốc sau, bỗng Bản Ngã Nghênh chạy vọt vào trong màn mưa, Đường Thi nhìn mà giật mình, đang định đứng lên đuổi theo, bỗng nghe được tiếng hét vui sướng của thằng bé: “Cha!” Đường Thi ngã ngồi xuống ghế. Hắn đến rồi. Rất nhanh. Tiếng mưa rơi ngoài cửa truyền vào, cùng với đó là tiếng dẫm nước bì bõm càng đến gần. Giọng nói vui sướng của Tiểu Nghênh xuyên qua màn mưa, nghe được rất rõ ràng. Thấy cha đến, hẳn thằng bé rất vui mừng. Có một bóng đen che trước cửa phòng, Bản Ngã Sơ Tâm bế Bản Ngã Nghênh xuất hiện trước mặt Đường Thi. Hắn vốn đã gầy, giờ lại càng thêm tiều tụy, cả người mỏng mảnh như một ngọn cỏ lau, nếu có cơn gió lớn thổi qua, chỉ sợ hắn cũng bị cuốn theo mất. Sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, càng giật mình là hai bên thái dương hắn đã có tóc bạc. Tiểu Nghênh sung sướng nói: “Nương, là cha, cha!” Thằng bé đã vui sướng đến mức nói năng lộn xộn. Bản Ngã Sơ Tâm cả người ướt đẫm, bộ quần áo trắng trên người cũng dính đầy bùn đất. Cảnh này khiến Đường Thi nhớ lại lần đầu khi hai người gặp mặt, hắn cũng có vẻ lôi thôi bẩn thỉu như vậy. Hắn thích mặc quần áo trắng, nhưng lại vụng, lúc nào quần áo cũng bẩn chỗ này lại lấm chỗ kia. “Nương tử...” Bản Ngã Sơ Tâm thấp thỏm gọi một tiếng, chờ mong nhìn Đường Thi. Lúc mới quen, hắn luôn ngạo mạn vô lí, đến khi ở chung mới có thể nhận ra hắn cũng là một người chu đáo dịu dàng, mà thanh âm cẩn thận này Đường Thi mới chỉ nghe được lần thứ hai. Lần đầu tiên, chính là trong đêm tân hôn của hai người. Bức màn đỏ thẫm, Bản Ngã Sơ Tâm run tay cởi áo của nàng, giọng nói tràn đầy thấp thỏm chờ mong. Sau khi thành thân, cuộc sống của hai người vô cùng hạnh phúc an bình, nàng chữa bệnh, hắn bốc thuốc, ngẫu nhiên ánh mắt hai người chạm nhau đều rất trìu mến. Đường Thi nấu cơm, hắn sẽ giúp nàng nhóm lửa, tuy thức ăn không quá ngon miệng, nhưng hai người lại ăn ngon lành. Nàng thanh lãnh, hắn nhiệt tình. Hai người như chiếc khóa đồng tâm, phù hợp hoàn mĩ vô cùng, vừa lúc bổ sung cho đối phương. Từ trước đến nay Đường Thi vẫn không ngờ có một ngày hắn sẽ ôm một nữ nhân khác vào lòng. Tất cả thề non hẹn biển, ngọt ngào say đắm, đều như giọt mưa ngoài cửa sổ, rơi xuống bùn lầy, không còn lại chút gì nữa. Đường Thi đi mở tủ quần áo, tìm ra một bộ quần áo khô cho Bản Ngã Nghênh: “Tiểu Nghênh, qua đây thay quần áo đi.” Ánh mắt Bản Ngã Sơ Tâm ảm đạm. Bản Ngã Nghênh lại hôn một cái lên mặt hắn, nói với Đường Thi: “Nương, con không thay. Con muốn cha bế, người cha ướt hết rồi, con có thay thì cũng ướt tiếp thôi.” Bản Ngã Sơ Tâm ôm lấy con trai, cũng hôn một cái lên mặt thằng bé, cười tủm tỉm: “Con trai, đi thay quần áo đi, lỡ đổ bệnh, nương con lại phải sắc thuốc cho con uống đấy.” Bản Ngã Nghênh ôm lấy cổ cha làm nũng: “Cha, chúng ta cùng thay quần áo được không? Nếu lỡ cha mà bị bệnh, nương cũng sẽ bắt cha uống thuốc.” “Cha không mang quần áo đến, con thay trước đi.” “Thế cha thay cho con.” “Được được.” Bản Ngã Sơ Tâm bế Bản Ngã Nghênh đi đến trước mặt Đường Thi, hắn nhìn nàng rất kĩ, nhẹ nhàng cầm lấy quần áo trong tay nàng rồi bế Bản Ngã Nghênh đi đến mép giường. “Nào, con trai, cởi quần áo ướt ra đi. Ồ, để cha xem nào, Tiểu Nghênh đã cao như vậy rồi. Đếm xương sườn, buồn không buồn không...?” Tiểu Nghênh bị cha chọc lét, cười rộ lên, quay lủi suốt giường. Tiếng cười đùa của hai cha con tràn ngập căn phòng. Đường Thi nhìn mưa rơi ngoài sân, trong lòng cũng mờ mịt như màn mưa giăng đầy trời này, không biết sau này cuộc sống mình sẽ ra sao. “Đường phu nhân, cơm chiều đã xong rồi. Còn quần áo cùng đồ dùng của Võ thần đại nhân, nên để ở chỗ nào?” Các thị nữ mặc áo tơi bưng thức ăn cùng mọi thứ đồ dùng đến, hỏi Đường Thi. Sợ nước mưa làm vấy lên nhà, cả tốp không dám vào hiên đứng, chỉ đứng trong mưa mà bẩm báo. Đường Thi vội đi qua cầm lấy đồ đạc, khách khí nói: “Làm phiền.” Các thị nữ đáp một câu, lại lũ lượt đi trở về. Đường Thi mở một cái hộp ra, trong đó là quần áo chuẩn bị cho Bản Ngã Sơ Tâm, không bị mưa xối ướt, rất khô ráo. Lại mở một hộp khác ra, trong đó là dụng cụ rửa mặt. Hộp khác là một tấm chăn. Đó đều là đồ vật chuẩn bị cho Bản Ngã Sơ Tâm. Thẩm Hi không phải đã biết ý nàng sao? Vì sao lại để thị nữ đưa đồ của hắn đến chỗ nàng? Nghĩ đến luận điệu nghĩ cho con của Thẩm Hi, Đường Thi đã hiểu. Hộp đồ ăn được để ở sau cùng, Đường Thi đặt hộp lên bàn, trong hộp ngoài mấy cơm canh ra là ba bộ bát đũa. Đường Thi bày bàn ăn, gọi con trai: “Tiểu Nghênh, nhanh đến đây ăn cơm.” Bản Ngã Nghênh ở trên giường còn chưa mặc xong quần áo, chỉ mặc mỗi cái quần, quơ tay múa chân: “Cha, xem này, nương dạy con Mai hoa chưởng, cha xem có lợi hại không?” Bản Ngã Sơ Tâm quay đầu qua nhìn Đường Thi, lại quay sang nói với Bản Ngã Nghênh: “Rất lợi hại, chờ về sau cha lại dạy cho con mấy chiêu khác nữa, được không?” Đường Thi cúi đầu xuống, thứ võ công hạng ba của nàng trong mắt Võ thần như hắn đúng là chả ra gì cả. Bản Ngã Sơ Tâm mặc quần áo tử tế cho Bản Ngã Nghênh, bảo Đường Thi: “Nương tử, nàng cùng Tiểu Nghênh qua ăn cơm trước đi, ta thay quần áo đã.” Đường Thi đi qua bế Bản Ngã Nghênh sang bàn cơm, đặt thằng bé lên ghế rồi đi ra ngoài cửa, nhìn ra màn mưa. Tiếng thay quần áo sột soạt vang lên, điều này khiến Đường Thi có chút cảm khái cuộc sống vô thường. Trước đây hai người là phu thê, chuyện này không cần phải cố ý tránh mặt. Mà bây giờ, nàng lại có tâm trạng muốn trốn tránh. Nếu không phải bên ngoài đang mưa, có lẽ Đường Thi đã sớm đi ra ngoài sân. “Nương tử, đến ăn cơm đi.” Đến khi Bản Ngã Sơ Tâm gọi, Đường Thi mới đi vào phòng. Bản Ngã Sơ Tâm đã thay quần áo xong, đang ngồi cạnh Bản Ngã Nghênh. Thấy nàng đi qua, hai cha con đều cùng nở nụ cười nhìn nàng, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, nhưng lại rất giống nhau. Hai cha con này đúng là giống. Huyết thống thực sự là một mối liên hệ kì diệu. Bản Ngã Nghênh níu lấy tay áo Bản Ngã Sơ Tâm, làm nũng: “Cha, cha bón cơm cho con đi...” “Tất nhiên là được rồi, nào, con trai ngoan, a...” Bản Ngã Sơ Tâm không nói hai lời, cầm bát đũa lên bón cơm cho con trai. Tiểu Nghênh ăn cơm mà cha bón, sung sướng cười híp mắt. “Nương tử, nàng cũng ăn đi.” Bản Ngã Sơ Tâm lại gắp một đũa thức ăn vào bát cho Đường Thi. Đường Thi đặt bát xuống, nhàn nhạt nói: “Huynh cùng Tiểu Nghênh ở lại đây mấy ngày, mai ta về Tầm Quân Sơn trước.” Bản Ngã Sơ Tâm thu đũa lại, rũ mắt, một lúc sau vẫn không nói được gì. Đến khi Bản Ngã Nghênh ăn xong rồi, giục cha gắp thức ăn nữa, hắn mới run tay đưa đũa ra gắp, nhưng gắp miếng thịt mãi không xong. “Nàng muốn ta phải làm gì, mới chịu tha thứ ta?” Giọng Bản Ngã Sơ Tâm rất nhẹ, còn hơi rung, như dây đàn bị người phất qua vậy. “Tha thứ? Đền mạng cho con ta, ta sẽ tha thứ!” Đường Thi lạnh giọng, như lưỡi dao lạnh lẽo cắt qua mọi thứ, tổn thương người khác, đồng thời cũng khiến bản thân bị thương. Bản Ngã Sơ Tâm cúi đầu, lấy tay che mắt, rất nhanh, có giọt nước rơi ra từ kẽ tay hắn. “Thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi nàng...” Giọng mũi nghẹn ngào, tràn đầy chua xót, tiếng xin lỗi này không chỉ cho Đường Thi mà còn là xin lỗi đứa bé cha kịp nói lời chào thế gian này. Đường Thi không nhịn được nữa, bi thương cùng oán giận bùng lên, nàng đứng dậy chạy vào trong màn mưa tầm tã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]