Sau khi Hoắc Trung Khê rời đi, Thẩm Hi vẫn luôn lo lắng không yên, mấy ngày trước đó còn trải qua kinh hoàng vô cùng, sợ thú dữ xông vào nhà, sợ người lạ đến gây chuyện... nên mọi dây thần kinh đều căng thẳng đến tột cùng. Bây giờ Bản Ngã Sơ Tâm mang Phong Triền Nguyệt trở lại, nhưng Hoắc Trung Khê vẫn chưa về, hơn nữa trên người Bản Ngã Sơ Tâm còn có mấy vết máu lớn, tuy Thẩm Hi luôn tự khuyên bảo mình hắn sẽ không có việc gì, nhưng sự thật đã bày trước mắt, khiến nàng tin theo tiềm thức rằng Hoắc Trung Khê đã dữ nhiều lành ít. Mọi thứ dường như đã sắp đến giới hạn.
Thấy Thẩm Hi hoảng người, Quy Hải Mặc khuyên nhủ mấy câu, nhưng hắn vốn vụng miệng, lại không biết khuyên từ đâu nên chỉ qua lại mấy câu sáo rỗng, Thẩm Hi không thể bớt lo chút nào.
Đêm đó Thẩm Hi liền phát sốt, ngoại thương lẫn lo lắng trong lòng bùng nổ, lập tức ngã xuống, đợi đến sáng hôm sau Hoắc Hiệp phát hiện, nàng đã sốt cao đến mê man. Quy Hải Mặc tuy võ công cao cường nhưng hắn lại không biết bắt mạch sắc thuốc, băng bó ngoại thương còn được chứ bệnh tật thì hắn chịu, may là Đường Thi còn để lại không ít thuốc, trong đó có thuốc hạ sốt, lại ghi rõ liều lượng, cách sắc nên chưa đến mức rối loạn. Quy Hải Mặc nhìn hộp thuốc, thầm cảm thán Bản Ngã Sơ Tâm đúng là không biết đủ, một thê tử cẩn thận săn sóc như Đường Thi mà còn đi vương vấn Phong Triền Nguyệt, nữ nhân kia ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-kho-kiem-com/1630684/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.