Đến chạng vạng Hoắc Hiệp, An Tĩnh Huyên, với Trịnh Gia Thanh đã trở lại, trong ta mỗi đứa bé đều xách theo mấy con cá, xâu với nhau bằng một sợi dây rừng, chưa đến cổng Hoắc Hiệp đã vui sướng khoe khoang: “Nương, tối nay ăn cá! Con muốn ăn cá chua ngọt!” “Được rồi được rồi.” Thẩm Hi mỉm cười nhậnn lấy cá, khen ngợi cả bọn: “Ba đứa đúng là giỏi, bắt được nhiều cá thế này.” Trịnh Gia Thanh liếc trộm Thanh Phù đang đứng sau lưng Thẩm Hi một cái rồi mới trả lời: “Sư nương, sư phụ không thích ăn ngọt, mấy con này làm cá chua ngọt, còn lại thì để con mang đi nướng đi.” THANH PHÙ mỉm cười: “Đúng rồi, con cũng thích cá nướng, chúng ta nướng nhiều một thể.” Thẩm Hi nhìn hai đứa bé đang lén lút trao đổi, cười vui vẻ: “Được rồi, mấy đứa đi dựng giá nướng đi, chuẩn bị gia vị nướng cá trước, ta đi mổ cá.” Mấy đứa nhỏ chạy ùa vào trong bếp, Thẩm Hi thì cầm chuỗi cá, mang theo một cái chậu đi ra bờ suối mổ cá. Đánh vảy xong, nàng mới mổ bụng cá ra, đống ruột gan mềm nhũn xổ ra cùng một mùi tanh xộc vào mũi, Thẩm Hi bỗng cảm thấy dạ dày quay cuồng, nàng quay đầu đi, nôn thốc nôn tháo. Không biết vì sao mà hôm nay nàng lại yếu ớt như vậy, mới động vào con cá thôi đã không chịu nổi. Thẩm Hi nghĩ mãi không nghĩ ra nguyên nhân, việc này tuy nàng không được làm thường xuyên nhưng không đến nỗi yếu ớt như vậy, cũng chưa lần nào bị nôn cả. Nói là ăn phải đồ gì cũng không đúng, hôm nay cả một quả dại nàng cũng không động vào. Thẩm Hi không để ý nữa, đứng dậy súc miệng sạch sẽ, dọn dẹp chung quanh rồi tiếp tục ngồi xuống mổ nốt cá, nhưng mới ngồi xuống, nhìn thấy máu loãng trong chậu bụng nàng lại quay cuồng lên, nôn tiếp lần nữa. Lần này nôn xong Thẩm Hi có chút hiểu ra, có lẽ nàng lại mang thai rồi... Thẩm Hi vội tính ngày, mới phát hiện ra đã hơn hai tháng nàng không dùng đến băng vải. Nghĩ đến việc mình đã mang thai, Thẩm Hi ngơ ngác một lúc, sau đó là vui sướng vô cùng. Thực sự nàng đã mang thai? Hơn 4 năm không có động tĩnh, giờ đứa bé thứ hai đã đến bên nàng? Lần này mong là một bé gái, Thẩm Hi đã mong ngóng có một đứa con gái ngoan ngoãn tri kỉ như Tĩnh Huyên hay Thanh Phù lâu rồi. Nếu là con gái, đời này nàng đã không có tiếc nuối gì nữa, trai gái đầy đủ không thiếu cái gì. Nghĩ vậy, nàng muốn tìm Hoắc Trung Khê báo tin nhưng từ sáng đến giờ không biết hắn đi đâu mất rồi, trưa cũng không trở lại ăn cơm, thật là. Nhìn bọn nhỏ đang ríu rít bận việc, đứa dọn giá nướng, đứa thì xếp củi, tìm gia vị, Thẩm Hi không đàn lòng khiến mấy đứa nhỏ mất vui, cố nén cơn nôn nghén ngồi xuống làm nốt mấy con cá. Thấy Hoắc Hiệp không nói muốn ăn cá chua ngọt nữa, Thẩm Hi đưa chậu cá cho Thanh Phù cùng Tĩnh Huyên, bảo hai cô bé ướp gia vị trước cho ngấm, lát nữa hẵng nướng. Nàng trở lại trong phòng, vui sướng mỉm cười. Lúc mang bầu Hoắc Hiệp, thằng bé rất ngoan ngoãn, cơ bản nàng không chịu khổ ốm nghén gì, cũng ít đi một thể nghiệm lúc mang thai. Giống như người ta sinh mổ cũng vậy, tuy không chịu cơn đau như bổ đôi người ra nhưng lại thiếu một cảm giác gì đó. Đến tối Hoắc Trung Khê trở lại đã nhạy bén phát hiện ra thê tử đang có chuyện gì vui vẻ lắm, vẫn luôn nhìn hắn rồi cười ngốc nghếch, kiểu cười này hắn chỉ thấy một lần khi nàng cầm tờ ngân phiếu 3 ngàn vạn lượng bạc thôi. Không biết lần này nàng có gì vui thế, hay lại bới đáy hòm tìm tờ ngân phiếu ra nhìn lại? Hoắc Trung Khê không hiểu chuyện gì, chỉ đành vừa ăn cơm vừa quan sát thê tử. Ăn cơm tối xong, người một nhà ngồi trong sân hóng mát một chốc, đợi bọn nhỏ đã về phòng rồi Thẩm Hi mới vui vẻ kéo Hoắc Trung Khê đi về phòng. Mới vào phòng Hoắc Trung Khê đã hỏi: “Nương tử, hôm nay có chuyện gì vui mà nàng cứ nhìn ta cười thế?” Thẩm Hi nghịch ngợm nháy mắt: “Chàng đoán xem.” Hắn nhíu mày nắm lấy tay nàng, sâu xa thuyết giáo: “Túng dục thương thân, nàng vốn đã không khỏe mạnh lắm, nên tiết chế lại một chút.” Thẩm Hi đen mặt, vậy ra ngày thường nàng biểu hiện rất cơ khát đúng không? Nụ cười của nàng rõ ràng là vui sướng quá độ chứ thèm khát gì? Nàng nghịch ngợm dựa vào cạnh Hoắc Trung Khê, đẩy hắn nằm xuống kháng rồi đè xuống hôn môi hắn, nàng vừa hôn vừa đưa tay sờ sờ lên cơ bụng rắn chắc của hắn. Vì khiến Kiếm Thần đại nhân càng thêm kích động, nàng còn hôn hôn xuống hầu kết rồi chuyển dần xuống cơ bụng của hắn. Thấy phu nhân nhà mình nhiệt tình như vậy, Kiếm Thần đại nhân đã không quan tâm tiết chế hay không tiết chế, hắn nghiêng người định nằm đè lên nàng, bỗng thê tử ngăn lại: “Từ từ đã” Hoắc Trung Khê dừng lại, nghi hoặc nhìn nàng: “ Ta muốn nói cho chàng một tin vui.” Thời điểm này còn có tin gì nữa, Hoắc Trung Khê không để ý lắm, vừa hôn tiếp vừa hỏi:”Có tin gì tốt?” Thẩm Hi mặc kệ hắn, đợi đến Hoắc Trung Khê đã tiến vào trạng thái, chuẩn bị ra trận mới cười xấu xa nói: “Hình như ta mang thai.” Hoắc Trung Khê dừng lại, nhăn mày nghiêm túc nói: “Nàng đừng đùa, chính sự mới quan trọng.” Thẩm Hi cười hắc hắc: “Ta không lừa chàng thật mà, chắc chắn ta mang thai thật, hôm nay ta mổ cá còn nôn ra 2 lần.” Hoắc Trung Khê nghe nàng nói, nhanh chóng trườn người xuống, vươn tay đi sờ bụng nàng, lẩm bẩm: “Không thể nào...” Thẩm Hi thấy hắn có vẻ nghi ngờ, cũng không khỏi hơi phân vân, có lẽ nàng tính sai thì sao, vội bảo hắn: “Chàng có biết bắt mạch không? Xem hộ ta xem có phải hỉ mạch hay không là biết mà.” “Nếu đã tưởng là mang thai rồi nàng còn trêu ta!” Hoắc Trung Khê vừa lên án vừa đưa tay ra cầm lấy cổ tay nàng, ngưng mắt trịnh trọng xem mạch. Một lúc lâu sau hắn vẫn không nói lời nào, Thẩm Hi không khỏi sốt ruột, hay là nàng nghĩ nhầm? “Phải hỉ mạch không chàng mau nói đi?” Hoắc Trung Khê nhấc tay lên, bình tĩnh nói: “Thực ra ta chỉ nghe được hai loại mạch.” Thẩm Hi vội hỏi: “Hai loại nào?” “Mạch đập với mạch ngừng.” Thẩm Hi kêu một tiếng, nhảy vào người hắn mà cán cho một trận, người xấu, lại còn thù dai trả thù nàng! Nếu đêm nay Thẩm Hi chỉ là nghi ngờ thì mấy hôm sau đã chứng minh nàng mang thai thật. Chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mỡ hoặc vị thịt nàng đã nôn thốc nôn tháo. Hoắc Trung Khê biết thê tử mang thai, vô cùng lo lắng, hắn không quá lo lắng cho thai nhi, chỉ là Thẩm Hi đã khiến hắn nghĩ đến đau đầu rồi, thân thể nàng trước đây đã bị suy tổn quá mức, tuy đã uống thuốc điều trị nhưng đã khỏi hẳn hay chưa thì không ai nói chuẩn được. Ở đây lại là chốn rừng thiêng nước độc, không một đại phu hay bà đỡ, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Hoắc Trung Khê không dám nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Suy nghĩ mấy ngày, Hoắc Trung Khê thương lượng với Thẩm Hi, chuyển nhà đến Kiếm Thần sơn ở, nơi đó không chỉ thoải mái, còn có người hầu hạ, nàng không cần phải tiếp tục vất vả làm lụng cả ngày, nơi đó lại ở gần kinh thành, đại phu cùng bà đỡ đều rất tốt. Thẩm Hi thực sự không muốn rời đi rừng rậm, cuộc sống ở Kiếm Thần sơn tuy thoải mái nhưng nhiều người thì nhiều xã giao, không ít chuyện phiền toái có thể xảy ra. Biết Kiếm Thần phu nhân mang thai, không ít người sẽ tìm cách đến thăm nom, chắp nối quan hệ. Nhiều người Thẩm Hi không muốn gặp cũng được, nhưng nếu Hoàng hậu nương nương hay vị phi tần nào trong cung đến thăm, tất nhiên không thể đóng cửa không tiếp được. Nếu gặp, những nữ nhân trong hậu cung đều giống nhau, lục đục với nhau là chuyện thường ngày, nếu nói chuyện với những người kia Thẩm Hi không thể cẩn thận từng câu từng chữ, nàng lại là người ngốc nghếch không có tế bào chính trị, lỡ bị người ta kéo vào bẫy thì chắc chắc Hoắc Trung Khê sẽ không thoát khỏi việc bị liên lụy. Thẩm Hi không thích cuộc sống như vậy. Nàng có suy nghĩ của mình, Hoắc Trung Khê cũng có quan điểm riêng, hai người bất đồng chính kiến, cuối cùng đành gác lại đã. Dù sao thai nhi chưa đến 3 tháng, đang là thời kì nguy hiểm, không thể chịu được bôn ba đường dài nên mọi người vẫn ở lại rừng rậm, chờ được 3 tháng rồi hẵng tính sau. Để chăm sóc Thẩm Hi, Hoắc Trung Khê không thể không ạn chế lại thời gian ra ngoài, ngày ngày ở nhà cùng nàng, còn định xuống bếp nấu cơm, tiếc rằng tay nghề của hắn chỉ lãng phí đồ ăn, ngay ca bọn nhỏ cũng không thèm động đũa. Cuối cùng vẫn là Thẩm Hi làm bếp trưởng, Thanh Phù giúp đỡ. Thời gian 3 tháng đã qua, thấy Hoắc Trung Khê kiên trì khuyên nhủ, Thẩm Hi đành lui bước, nhượng bộ hắn để dọn đến Kiếm Thần sơn, nàng biết hắn thương nàng, không muốn mình có chuyện gì không hay. Đang lúc cả nhà đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc để chuyển nhà, Quy Hải Mặc xuất hiện trong rừng rậm, phía sau là Võ thần Nam Nhạc Bản Ngã Sơ Tâm bạch y phiêu phiêu cùng một nữ nhân bế trẻ con. Hoắc Trung Khê liếc Quy Hải Mặc: “Sao hắn lại đến đây?” Quy Hải Mặc chưa kịp trả lời, Bản Ngã Sơ Tâm đã hừ một tiếng: “Sao? Không chào đón ta à?” Hoắc Trung Khê cũng hừ lại một tiếng, nhìn nữ nhân với đứa trẻ sau lưng hắn: "Mắt hết mù, tâm bệnh cũng khỏi rồi sao?" Bản Ngã Sơ Tâm không để ý đến hắn, vung tay áo lên, nhàn nhạt nói: "Ngay cả dã nhân như người còn cưới vợ sinh con, ta không thể kém ngươi được. Nghe nói ngươi luôn dạy nhi tử tập võ, ta phải đến xem ngươi dạy có tốt không thôi’’. Hoắc Trung Khê nhìn đứa bé mới chạc 3 tuổi kia, cười khẩy nói: “Được hay không thì ta không biết, nhưng chắc chắn con trai ta đánh con trai ngươi ra bã là được". “Vậy sao? Xem ra ngươi chỉ có chừng đấy bản lĩnh, dựa vào con ngươi hơn tuổi con ta chứ gì? Chờ xem mấy năm nữa xem, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.” Hoắc Trung Khê lại không phản bác, khó được gật đầu: “Đúng, xem ra điều này chưa chắc thật. Ngươi hơn tuổi ta nhưng vẫn đánh thua ta đấy thôi?” Bản Ngã Sơ Tâm tức giận rút xoạt đao ra: “Nói không thì có ích gì, ra tay xem thực lực đi!” “Ta sợ ngươi chắc?” Hoắc Trung Khê cũng rút kiếm khỏi vỏ, hai người nhảy lên tường gỗ, đao đến kiếm đi lẫn thành một quả cầu sáng, người ngoài không nhìn nổi rốt cuộc hai người đang làm động tác gì. Quy Hải Mặc nhân cơ hội này đi đến trước mặt Thanh Phù, vươn tay ra, Thanh Phù vui sướng gọi một tiếng “Cha” rồi nhào tới trong lòng hắn. “Cha, sao lâu thế này rồi cha mới đến thăm con? Con nhớ cha muốn chết!” Thanh Phù làm nũng oán giận, nhưng trong giọng nói tràn đầy vui sướng. Quy Hải Mặc nhìn con gái đã thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, không phải cô bé trẻ con như lần trước mới gặp nữa, trong mắt dịu dàng: “Ngoan, cha cũng nhớ con.” THANH PHÙ vui sướng kéo hắn sang một bên, ríu rít trò chuyện. Thẩm Hi nhìn nhìn hiện trường hai Võ thần chạm trán, nhàm chán mà chuyển tầm mắt sang người nữ nhân mà Bản Ngã Sơ Tâm mang đến. Người nữ nhân này có vẻ trẻ hơn Thẩm Hi mấy tuổi, dáng người cao dong dỏng, đường cong rất đẹp, khuôn mặt cũng xinh đẹp, tuy so ra kém Danh Thập Tam nhưng cũng là môt mĩ nhân. Người nữ nhân này rất xinh đẹp nhưng trên người lại có một loại khí chất lạnh lẽo nhàn nhạt, khiến người khác chỉ dám nhìn chứ ít dám tiếp xúc. Thẩm Hi là người đã thấy qua cả hoàng thượng với vương gia, tất nhiên không ngại trường hợp như này, nàng tự nhiên đi qua bắt chuyện: “Muội tử, ta tên là Thẩm Hi, cô tên là gì?” Nàng kia nhàn nhạt trả lời: “Chào Thẩm tỉ tỉ, ta tên Đường Thi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]