Mùa thu hoạch đến khiến Thẩm Hi vui sướng vô cùng, nhưng càng vui hơn là trước lúc thu hoạch, Quy Hải Mặc đã đến đây. Người này biến mất hơn nửa năm, cũng không biết là đi làm gì, nhưng nàng chỉ nghĩ vậy chứ không tò mò gì, chỉ vui vì lại thêm một sức lao động đến giúp đỡ. Thanh Phù tất nhiên là vui sướng vô cùng, ríu rít chung quanh Quy Hải Mặc, luôn miệng gọi cha. Quy Hải Mặc chắc chắn cũng nhớ cô bé, không chỉ ôm chầm lấy tiểu cô nương, ngay cả khuôn mặt luôn lạnh lùng cũng có ý cười. Hai cha con nói chuyện một chốc, Quy Hải Mặc vừa lòng thấy nữ nhi ngoan ngoãn, vóc người cũng cao thêm một chút, khuôn mặt nhỏ trắng trắng hồng hồng, xem ra dù phải ở trong rừng một thời gian nhưng con gái vẫn không chịu khổ gì, hắn còn nghiêm túc nói cảm ơn với Thẩm Hi. Thẩm Hi ngoài miệng khiêm tốn “Không có gì, chuyện nhỏ” nhưng nhủ thầm, hừ hừ, cứ ở thêm mấy ngày nữa đi, ta cho ngươi có việc, chỗ ngô với cao lương trong ruộng vẫn chưa thu hoạch đâu. Phương thức đón khách của nàng là làm một bàn thức ăn phong phú, còn Hoắc Trung Khê thì vẫn là một trận đánh kịch liệt. Lần này hai người đánh đến rung trời, đặc biệt là Hoắc Trung Khê, kiếm chiêu sắc bén, áp sát Quy Hải Mặc mà đánh, Quy Hải Mặc cũng dần nghiêm túc lên, bỏ cây quạt mà hắn đang dùng xuống, rút đao ra tiếp chiêu. Hai người lại xáp lại. Mấy chiêu sau, Hoắc Trung Khê ngạc nhiên nói: “Tả thủ đao?” Quy Hải Mặc trả lời: “Tay trái của ta mạnh hơn tay phải.” Ánh mắt Hoắc Trung Khê càng sáng, nhiệt tình nói: “Được, hai chúng ta thống khoái đấu một trận.” Dứt lời, hai bóng người đã tả xông hữu đột. Lần này hai người dùng đến gần hết thực lực, đánh đến đất trời mù mịt, dùng hết sức xong mới cùng nhau nằm liệt dưới đất, thở dốc hồng hộc. Thẩm Hi nhìn hai người đã kiệt sức kia, mỉa mai nói với bọn nhỏ đang vây quanh quan sát: “Các con nhất định phải nghiêm túc luyện võ, cố gắng luyện thanh thiên hạ đệ nhất, không thì hậu quả tự chịu, nhìn đi, không phải đệ nhất nên giờ đang nằm như cá mắm trên đất kìa, chỉ có thể mặc người xâu xé.” Hai vị Võ thần như cá mắm kia đầy mặt mệt mỏi nhìn nhau, nằm liệt trên mặt đất cảm giác giá trị con người của mình giờ chỉ bằng một con cá mặn. Hai tiểu cô nương che miệng cười duyên, Trịnh Gia Thanh đã nghe hiểu câu trêu chọc của Thẩm Hi, chỉ có Hoắc Hiệp tuổi nhỏ ngây thơ không biết Thẩm Hi đang cạnh khóe hai người kia, nắm chặt nắm đấm, cái đầu nhỏ cũng ngúc ngoắc: “Con không làm cá mắm, con muốn trở thành đệ nhất!” Vị cá mắm họ Hoắc kia tức sắp hộc máu, con trai ngốc, chỉ biết khiến cha mất mặt! Thẩm Hi thấy hai người toàn thân là bụi, thêm cả mồ hôi ướt đẫm, đợi hai người đã nghỉ lấy lại sức xong vội khiến hai người họ đi tắm rửa. Năm nay nhiều người, lại có hai tiểu cô nương nên việc tắm rửa hơi bất tiện, Thẩm Hi khiến Hoắc Trung Khê dựng một cái nhà tắm “xa hoa”, mọi thứ bên trong tuy không sang trọng nhưng khá đầy đủ tiện dụng. Nền nhà lát bằng đá phiến, không dính chút bùn, trên vách tường có mấy cái móc gỗ để mắc quần áo và khăn vải. Trong nhà tắm còn đặt một cái bồn tắm lớn bằng đá do Hoắc Trung Khê đục. Vốn là Thẩm Hi định làm thêm vòi hoa sen, đặt hai cái thùng gỗ lên nóc nhưng trong rừng không có dầu trẩu, cứ để thùng mộc thì dùng không được bao lâu sẽ rỉ nước, hai là thùng gỗ mau hỏng nên cuối cùng đành thôi. Quy Hải Mặc đến thăm khiến Hoắc Trung Khê rất vui mừng, dù sao hai người là kì phùng địch thủ, lại khâm phục lẫn nhau, có thể đàm đạo võ học nên cuối cùng hai người khá quen thuộc, còn thường xuyên lánh một chỗ mà lầu bầu với nhau, không biết đang âm mưu gì. Đang lúc trò chuyện, Thẩm Hi còn cố ý hỏi thăm với Quy Hải Mặc xem dạo gần đây Trung Nhạc có chuyện lớn gì xảy ra không, nhưng Quy Hải Mặc lắc đầu, nói là cả 4 nước đều rất an bình không có chuyện lớn gì. Nếu bảo có chuyện thì tính ra chỉ có tin là Võ thần Nam Nhạc Bản Ngã Sơ Tâm mất tích, chính xác là hắn đã mất tích hơn 2 năm. Còn Võ thần Đông Nhạc Phong Triền Nguyệt thì đang điên cuồng tìm kiếm hắn khắp nơi. Nhắc đến hai người kia, Thẩm Hi liền nghĩ đến chuyện ở bờ biển mấy năm trước. Rõ ràng Bản Ngã Sơ Tâm theo đuổi Phong Triền Nguyệt, mà hiển nhiên Phong Triền Nguyệt không thèm để ý đến hắn, bây giờ hắn mất tích thì lại điên cuồng tìm kiếm, chuyện gì thế này? Nàng nêu ra nghi vấn với Quy Hải Mặc và Hoắc Trung Khê, hai vị Võ thần khá ngay thẳng, biết gì nói đo, Thẩm Hi nghe xong, nàng tổng kết lại được một câu chuyện tình yêu khá cẩu huyết. Khoảng 30 năm trước, Phong Triền Nguyệt vừa 15 tuổi đã xuất sư, eo quấn roi mềm, bắt đầu lang bạt giang hồ, du lịch khắp nơi. Có một lần tới Trung Nhạc quốc du lịch, nàng ta gặp được một thư sinh tuấn dật phi phàm, vừa thấy đã yêu. Sau đó qua vài lần “gặp được ngẫu nhiên”, ước hẹn du ngoạn sau, hai người yêu nhau, hứa hẹn phi khanh không gả (không phải người kia thì không cưới). Hai người đang lúc tình yêu nồng nàn thì sư môn của Phong Triền Nguyệt gặp phiền toái, nàng ta bất đắc dĩ cáo biệt tình lang, trở về sư môn giúp đỡ. Mới đầu hai người còn truyền tin qua lại, nhưng về sau Phong Triền Nguyệt bất hạnh bị đánh lén, bị thương mất tích, ngay cả sư môn cũng không tìm được tung tích. Mọi người đều cho là Phong Triền Nguyệt đã chết. Tình lang cũng si tình đợi nàng 3 năm, nhưng nàng ta vẫn không có tin tức gì, chỉ đành chấp nhận sự thật. Người tình lang này xuất thân từ thư hương thế gia, phía sau là một danh gia vọng tộc, thấy hắn mãi vẫn không chịu lấy vợ, liền bắt đầu gây áp lực, cuối cùng tình lang chịu thua, cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối. Ai cũng không ngờ rằng sau khi vợ chồng họ thành thân, lại có một đứa con, Phong Triền Nguyệt lại xuất hiện. Biết tình lang đã cưới vợ sinh con, Phong Triền Nguyệt thương tâm gần chết, hận tình mà diệt cả nhà người ta, ngay cả đứa trẻ chưa đầy một tuổi kia cũng không buông tha. Về sau nàng ta càng thêm tính tình thất thường, nếu cao hứng có thể sẽ đi cứu người, còn khi buồn bực, tùy tay giết mấy chục người cũng là chuyện bình thường. Năm Phong Triền Nguyệt 23 tuổi, có đi du lịch qua Nam Nhạc, trong một đêm khuya nghỉ ở trong núi có cứu một thanh niên trẻ tuổi, thanh niên kia vô tình bắt gặp sư mẫu và sư huynh gian díu với nhau, lại bị sư huynh phát hiện, định giết người diệt khẩu. Phong Triền Nguyệt tính ra là một mỹ nhân, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng hơn người, hơn nữa lại luyện võ nhiều năm, khí chất dáng người đều tốt, cho nên khi nàng ta dùng khinh công xuất hiện, càng như tiên nữ hạ phàm, cho nên thanh niên kia không ngoài ý muốn mà yêu phải nàng ta. Người thanh niên đó chính là Bản Ngã Sơ Tâm, năm đó 19 tuổi. Bản Ngã Sơ Tâm theo đuổi Phong Triền Nguyệt hơn 20 năm, Phong Triền Nguyệt vẫn luôn mặc kệ, lại không từ chối, cứ ỡm ờ như vậy suốt nhiều năm. Hiện giờ hắn mất tích, nàng ta lại bắt đầu sốt ruột. Tổng kết xong, Thẩm Hi thấy khá là nghi ngờ, với chỉ số thông minh như vậy, Phong Triền Nguyệt là làm thế nào để luyện thành một thân võ công cao cường như vậy? Lại còn lọt top Võ thần nữa? Nữ nhân ngốc đến mức này đúng là hiếm có, một người nam nhân thích nàng ta như vậy, không biết quý trọng, phải để người ta mất tích rồi mới vội vàng đi tìm, đúng là kiểu một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng? Nhớ tới năm đó mình suýt bị Phong Triền Nguyệt giết chết, Thẩm Hi mừng đến híp mắt, đáng đời. Nghĩ vậy xong nàng cũng mặc kệ chuyện này, dù sao nàng với người nữ nhân kia chả liên quan gì đến nhau, hơn nữa hai người giờ đang cách xa vạn dặm rồi. Quy Hải Mặc tới đây ở mấy ngày sau, mảnh ruộng cao lương nhà Thẩm Hi đã chín, có thể thu hoạch rồi. Nàng vui mừng sai khiến Hoắc Trung Khê và Quy Hải Mặc ra ruộng, đến nơi, Quy Hải Mặc hỏi: “Liềm đâu?” Thẩm Hi nghi hoặc: “Liềm gì?” Quy Hải Mặc hất cằm về phía ruộng: “Cắt cao lương.” “Búa với liềm gì, không có. Người không phải đeo đao theo sao? Dùng đao là được, cho tiện.” Quy Hải Mặc ngỡ ngàng: “Dùng nó? Đây là đao!” Thẩm Hi chỉ chỉ xuống ruộng, Quy Hải Mặc nhìn theo, đã thấy Hoắc Trung Khê xông pha trong đó, một kiếm ra vỏ, một mảnh cao lương rạp xuống. Quy Hải Mặc lẩm bẩm: “Thanh Ngưng kiếm. Đó là Thanh Ngưng kiếm!” Thẩm Hi tiếp lời: “Thì ra kiếm của hắn còn có tên hay thế, ta còn tưởng nó vô danh cơ. Dùng khá tốt, trước đây ta còn dùng nó để lột da thái thịt lợn cơ, ài, đúng là phí của.” Quy Hải Mặc nghe nàng kể lể, mặt đen sì, chắc cũng sợ nàng mượn lấy đao của mình đi chặt thịt lợn, vội cầm đao xuống ruộng. Có hai đại Võ thần tài trợ, một mảnh ruộng rất nhanh đã cắt xong. Cao lương cát xong, Thẩm Hi bảo hai người vác trở lại sân, sau đó mượn Thanh Ngưng kiếm của Hoắc Trung Khê đến cắt bông cao lương. Quy Hải Mặc sờ sờ bội đao bên hông, nhanh chóng bỏ chạy khỏi chiến trường, cho đến khi đã khuất bóng nàng mới dừng lại, thở phào một hơi. Vào lúc này hắn cảm thấy không gì may mắn hơn là không cưới được nữ nhân ngốc này, chỉ biết phí phạm của trời, giết gà lại dùng dao mổ trâu. Việc tuốt cao lương Thẩm Hi đã được thấy qua một lần, hồi nàng còn ở Tây Cốc trấn thường đi nhà Quách thẩm chơi đúng dịp nhà bà thu cao lương nên tò mò ở lại quan sát. Khi đó Quách thẩm lấy bộ dao cắt cỏ ra đặt giữa nhà, sau đó cầm từng bông cao lương cọ vào lưỡi dao, hạt cao lương rơi xuống tấm cót đã đặt sẵn, còn bông cao lương bà xếp sang một bên, nói là để dành làm chổi. Thẩm Hi cũng định làm y như thế, nhưng tiếc là thanh kiếm của Hoắc Trung Khê quá sắc, mới đặt bông cao lương lên đã đứt rào rào, bông với hạt lẫn lộn một chỗ, nàng chỉ đành trả kiếm lại cho hắn, đi vào nhà bếp lục tìm con dao phay cùn ra dùng tạm, tuy có hơi chậm nhưng dùng được. Quy Hải Mặc vốn tưởng là chỉ cần thu cao lương là xong việc, giúp thì cũng nên giúp, dù sao người ta chăm nom con gái giúp mình, giúp được việc gì thì hay việc đó, ai ngờ mới nhàn rỗi mấy ngày lại phải tiếp tục thu ngô. Hắn nhìn qua Hoắc Trung Khê đang vùi đầu làm việc, cuối cùng thở dài một hơi, võ công từng quét ngang thiên quân vạn mã giờ chỉ có tác dụng chặt ngô, tư vị này chắc Kiếm thần đại nhân đã hiểu hết. Thu ngô xong, Quy Hải Mặc vội vàng cáo từ, lần này hắn cũng không dẫn Thanh Phù đi. Tiểu cô nương vất vả mong chờ, mới thấy được cha mấy ngày, cứ tưởng lần này sẽ không phải xa cha nữa, ai ngờ vẫn bị bỏ lại, tủi thân đến khóc đứt cả ruột gan. Thẩm Hi rất muốn hỏi Quy Hải Mặc vì sao không dẫn Thanh Phù theo, nhưng sợ bị hắn hiểu lầm nàng không muốn chăm nom con bé, chỉ đành dằn lại không nói gì. Đến buổi tối nàng hỏi Hoắc Trung Khê việc này, hắn nói có lẽ Quy Hải Mặc sắp có việc lớn, sợ sơ sẩy không chăm sóc được Thanh Phù nên không dẫn cô bé theo. Thẩm Hi không biết Quy Hải Mặc muốn làm gì, nhưng không hề nghi ngờ là rất nguy hiểm, không thì hắn đã không gửi con gái cho hai người. Nàng vốn thích trẻ con, Thanh Phù lại ngoan ngoãn hiểu chuyện nên nàng vẫn rất vui vì cô bé ở lại. Còn Thanh Phù cũng chỉ khóc một lần kia rồi thôi, cô bé được Tĩnh Huyên, Trịnh Gia Thanh khuyên giải nên cũng nguôi ngoai dần. Lúc nhàn rỗi Thẩm Hi sẽ nhớ đến An Tu Cẩn và Cù Minh Tuyết, không biết giờ hai người kia ra sao rồi, nữ nhân kia có phải đang bận rộn vì sự nghiệp thiên thu của hai mẹ con không, còn An Tu Cẩn, không biết hắn đi Đại Thanh sơn thật hay là trộm đi tìm vợ con? Tuy theo lời Quy Hải Mặc thì hiện giờ Trung Nhạc quốc rất an bình nhưng nàng luôn cảm thấy đây là cảnh bình yên trước cơn bão, từ khi Cù Minh Tuyết bắt đầu đoạt quyền, đây đã là cuộc tranh đấu sinh tử, không ai có đường lui. *Note: Trong chương này, tg viết là Quy Hải Mặc dùng kiếm, nhưng trong các chương trước thì lại viết là hắn dùng đao nên t sẽ để giống như lúc trc tg viết, vì nhiều khi bà í não cá vàng lắm, viết ra r quên béng đi mất nên có kha khá bug.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]