Ở trong rừng rậm, không có lịch ngày linh tinh để ghi nhớ, thời gian cứ trôi mà không biết hôm nay là ngày nào, vì thế mà Tết âm lịch năm nay bị bỏ lỡ. Tất nhiên một phần cũng bởi vì chuyện của An Tu Cẩn với Cù Minh Tuyết nên mọi người ai cũng không có tâm trạng tết nhất gì, cho nên đến khi mọi người nhớ ra thì Tết âm lịch đã qua.
Thẩm Hi nghĩ ăn tết không đi tế bái sư phụ của Hoắc Trung Khê được, thanh minh không nên lại bỏ lỡ, bèn xem xem thời gian, chọn một ngày lành trời trong nắng ấm, bảo Hoắc Trung Khê dẫn nàng với Hoắc Hiệp đi tảo mộ. Nhưng nghĩ lại người lớn không ở nhà, ba đứa bé ở nhà không an toàn, chỉ phải dẫn theo tất cả, coi như là một nhà sáu người đi chơi xuân.
Dọc theo đường đi, Hoắc Trung Khê luôn banh mặt, Thẩm Hi hỏi hắn vì sao, hắn nói việc ngộ kiếm ý luôn không đột phá nổi, cảm thấy cô phụ công sức dạy dỗ của sư phụ nên không dám đến gặp ông.
Một người đã đứng trên đỉnh cao võ thuật, thế nhưng còn nghĩ được như vậy, Thẩm Hi cảm thấy Hoắc Trung Khê còn có thể tiến rất xa trong con đường võ học. Đôi khi, thành tựu mà một người có thể đạt được quyết định bởi hắn có tâm cảnh như thế nào. Nếu thành Võ Thần rồi liền cảm thấy mình thiên hạ vô địch, vậy loại người này ít có khả năng tiến thêm một bước tới đỉnh cao võ học thượng thừa nữa.
Thẩm Hi không tìm chuyện xưa tới khích lệ Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-kho-kiem-com/1630654/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.