Chương trước
Chương sau
Trong phòng bệnh im ắng, An Ý Như nằm yên trên giường, hai tay đặt trước bụng, sắc mặt trắng bợt tái nhợt như một bóng ma lạc lõng.

Đoạn thời gian mới gia nhập làng giải trí cô từng qua lại với vài người tai to mặt bự và phải phá thai vài lần, bác sĩ có nói sau này khả năng hoài thai cực kỳ thấp, mấy năm nay không thấy bất kỳ hiện tượng nào xuất hiện nữa, cô căn bản không thể ngờ qua đợt nghỉ Tết mình lại mang thai rồi.

Lúc máu chảy dọc bắp đùi, cô vừa sợ hãi vừa đau lòng, cô biết đứa trẻ này sẽ không thể giữ lại, cả đời này e là sẽ không bao giờ có con được nữa.

Cô hận Chu Tử Tri.

Nếu không phải tại Chu Tử Tri, cô sẽ không tới dằn mặt cô ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bao lâu nữa cô sẽ biết mình mang thai, khi đó nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để gìn giữ đứa con đầu lòng của cô và Duyệt Minh.

Có con, chắc chắn Duyệt Minh sẽ một lần nữa nghiêm túc trong mối quan hệ giữa bọn họ.

Tất cả hết rồi, hết thật rồi, đều tại Chu Tử Tri cả.

An Ý Như nghiến răng run ken két, khuôn mặt được chăm sóc tốt vặn vẹo đầy hận ý, Chu Tử Tri, sao cô không chết trong tai nạn năm đó luôn đi chứ.

Hà Duyệt Minh quay lưng về phía An Ý Như, bình tĩnh nói,"Anh nhớ chúng ta vẫn luôn dùng biện pháp an toàn."

"Ý anh là gì? Anh đang nghi ngờ em sao? Anh nghĩ em là loại người nào?" An Ý Như nói,"Em chỉ có mình anh." Cô cất cao giọng,"Hà Duyệt Minh, An Ý Như em chỉ quan hệ với mình anh thôi!"

Hà Duyệt Minh cau mày, lãnh đạm nói,"Chuyện cũng đã phát sinh, bên Tử Tri em đừng ép người quá đáng làm gì."



An Ý Như cả người phát run,"Hà Duyệt Minh, Chu Tử Tri giết con của anh mà anh còn nói giúp nó, anh có còn là người hay không?"

Hà Duyệt Minh xoay người, ánh mắt đen trầm nhìn chăm chú, hắn chậm rãi mở miệng, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc dao động nào,"An Ý Như, thật sự tại cô ấy sao?"

An Ý Như trong lòng run lên, hai bàn tay trong chăn nắm chặt lấy nhau,"Chẳng lẽ em tự hại chết con mình sao? Hả?"

Hà Duyệt Minh trầm mặc.

Hắn đột nhiên trầm mặc càng làm cho An Ý Như bối rối bất an, đối mặt với sự nghi ngờ của người trong lòng ai cũng sẽ dễ mất bình tĩnh,"Là nó, nó hận chúng ta phản bội nó, nó muốn đánh em, nó dùng lực đẩy em ngã xuống đất, nó hại chết con chúng ta, con của chúng ta mới không còn nữa......"

An Ý Như nói năng lộn xộn, trăm ngàn chỗ hở, kỹ xảo biểu diễn cuối cùng vẫn là cách một khuôn mặt sai một cấp bậc.

Hà Duyệt Minh như trước lặng yên không nói, tầm mắt di dời khỏi gương mặt An Ý Như nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Dưới bầu không khí quá mức yên tĩnh An Ý Như càng trở nên hoảng loạn, cô giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng thân thể không khỏe ngăn trở động tác, chật vật nằm trở về.

Mà người đàn ông chung chăn chung gối thờ ơ đứng đối diện giường, vẫn như nước chảy vô tình lãnh đạm như cũ, đáng thương cho cô một phen chém đinh chặt sắt lại như chém vào vũng bùn hư vô, ngược lại tự đâm sâu vào tâm can mình, máu tươi đầm đìa.

"Anh ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi."

Hà Duyệt Minh nhấc chân rời đi, không một chút lưu luyến.

Nhìn thân ảnh người mình yêu sâu đậm biến mất sau cánh cửa đã khép chặt, An Ý Như không tiếng động cười cười, một giọt nước mắt trượt đến sau mang tai, Hà Duyệt Minh, lúc nào anh cũng vô tình với mỗi mình em.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, đều đều rồi dừng trước cửa phòng, mắt An Ý Như sáng lên, nhìn thấy người đến thì rất bất ngờ, sau đó mới phản ứng lập tức lau sơ gương mặt, vén những sợi tóc bám dính trên da mặt ra sau.

Người đàn ông ngũ quan lãnh ngạnh hàn khí bức người, một tay lồng ở túi quần tây, một tay cầm hai túi hồ sơ, không mặn không nhạt nói,"An tiểu thư, xin phép làm phiền cô một lát."

An Ý Như lộ ra một nụ cười khách sáo,"Úc tổng, chúng ta cũng đã gặp qua vài lần." cô nghi hoặc hỏi,"Không biết lần này anh đến đây để......"

Úc Trạch kéo ghế dựa ngồi xuống, chân dài bắt chéo, lai quần thẳng tắp một đường cùng ống quần sạch sẽ gợi ra tư thái nghiêm cẩn hà khắc.



"An tiểu thư, hôm này tôi đến là muốn nói với cô vài câu."

Nói cái gì? An Ý Như càng khó hiểu, ngay sau đó nhìn người đàn ông trước mặt mở một trong hai túi hồ sơ, theo sau liền nghe thấy những chuyện cực độ thác loạn của cô.

"Ngày 15 tháng 4 năm 2002, An tiểu thư tại bệnh viện Hối Giai đã tiến hàng tiểu phẫu hút thai, ngày 2 tháng 11 cùng năm, An tiểu thư tại phòng khám Gia Đức đã thực hiện giải phẫu nạo thai." Úc Trạch chậm rãi lật từng tờ tư liệu," Từ năm 2003 đến năm 2005, trong hai năm này An tiểu thư làm giải phẫu phá thai tổng cộng sáu lần, không thể không nói, trình độ y học hiện tại không tệ nhỉ."

Dưới cái nhìn chăm chú hoảng sợ của An Ý Như, Úc Trạch mở túi hồ sơ còn lại, tiếng nói âm trầm như ngoi lên từ Địa Ngục.

"Ngày 12 tháng 9 năm 2003, cô và phó thị trưởng Lưu Thành tại khách sạn Tinh Hải ở cùng phòng một ngày hai đêm, Ngày 17 cô và Lưu Thành tại khách sạn Khải Binns lưu lại một đêm, Lưu Thành nhận tội tham ô hối lộ phải chấp hành án phạt, không lâu sau đó An tiểu thư và Thế Hào ông chủ công ty truyền thông Hoa Thiên thường xuyên ra vào Đế Uyển sơn trang......"

Sau một đoạn chuyện ngắn về vợ bé trong bóng tối, Úc Trạch lấy ra một chồng ảnh chụp, tùy ý rút ra một tấm, trên hình là Chu Tử Tri và Hà Duyệt Minh thân mật khoác tay chụp ảnh, An Ý Như đi ở phía sau, trên mặt bọn họ đều còn vẻ non nớt ngây ngô.

Rồi sau đó Úc Trạch từ túi vải lấy ra một bút máy ghi âm, truyền ra hai giọng nữ, nội dung trò chuyện dơ bẩn thô tục, trên mặt An Ý Như giống như thấy được nỗi khiếp sợ tột cùng nào đó.

Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt, so với quỷ còn đáng sợ hơn.

Úc Trạch sắp xếp lại hai túi hồ sơ, mặt không chút thay đổi nhìn An Ý Như,"Đời sống An tiểu thư vậy mà phong phú quá."

An Ý Như sắc mặt đã trắng nay lại còn tái xanh, cô gần như khó khăn lắm mới động đậy được cơ mặt, gắng kéo ra một nụ cười cứng ngắc, giọng nói lại không phù hợp với dáng vẻ,"Úc tổng đặc biệt chiếu cố tôi như vậy, thật ngoài ý muốn."

"Tôi cũng rất ngoài ý muốn." Úc Trạch nhấc mí mắt, ánh mắt lăng liệt,"Ai biểu An tiểu thư muốn làm khó cô gái của tôi chứ."

An Ý Như hít một hơi, khiếp sợ không nói nên lời.

Làm sao Chu Tử Tri có thể đến với người này? Duyệt Minh biết chưa? An Ý Như muốn cười, cô rất vui, bởi vì Chu Tử Tri sẽ không tranh giành Duyệt Minh với cô nữa.

Nhưng cô càng ghen tị, Chu Tử Tri dựa vào cái gì có thể có được những điều tốt đẹp?

"Không khéo là, bệnh viện này là sản nghiệp của dòng họ nhà tôi, càng không khéo hơn nữa là" Úc Trạch khóe môi câu ra một độ cong lạnh lẽo,"Tôi nghe nói cô muốn cô ấy quỳ xuống xin lỗi cô?"



An Ý Như môi run run,"Không...... Không thể nào."

Úc Trạch hai mắt nhíu lại, anh nhíu mày," Cũng có lẽ là tôi nghe lầm."

An Ý Như cười gượng,"Đúng, là thế."

Úc Trạch kéo khóe miệng một chút,"Vậy An tiểu thư giữ gìn sức khỏe."

An Ý Như rùng mình, mặt trắng bệch.

"Xin phép không quấy rầy An tiểu thư nghỉ ngơi." Úc Trạch đứng lên rời đi.

An Ý Như dại ra nhìn trần nhà, cô nắm chặt tóc thét chói tai,"A --"

Cô không cam lòng.

- -------------------

Úc Trạch đến dưới nhà Chu Tử Tri, đậu xe vào làn, đi vài bước thì nhìn thấy Hà Duyệt Minh đối diện nên dừng lại.

Dưới khu nhà xe, hai người đàn ông bốn mắt giao nhau, dòng khí bao quanh chậm rãi ngưng kết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.