Giản Du Du bị hôn ôm liên tiếp không kịp lấy hơi, khi Vu Hạ Khôn buông cô ra, cả người Giản Du Du mê man, cuống lưỡi có chút tê dại, run lẩy bẩy.
Nói đến đây không thể không nhắc một điểm, Vu Hạ Khôn đúng là nam chính thể chất tốt, đối với loại chuyện thân mật có thể nói là học một hiểu mười làm đủ các kiểu muôn hình vạn trạng.
Giản Du Du lau miệng, không hiểu nổi là Vu Hạ Khôn đang làm cái gì, tại sao nhìn thấy nữ chính thì ngược lại đối xử nồng nhiệt với cô?
Hay là nhìn thấy nữ chính muốn hôn thì xấu hổ, hay là sợ nên không dám, dùng cô để luyện tập trước?
Nhưng mà bây giờ Giản Du Du không quan tâm đê"n chuyện này, nếu nữ chính đã đến rồi, kịch bản tự nhiên sẽ đi về phía trước, cô chỉ cần chờ khi nam nữ chính thông đồng với nhau thì giả vờ giả vịt ra ngăn chặn một chút, hoàn thành cho xong phần vai ác nữ này của mình rồi cầm tiền đi là xong.
Vì vậy Giản Du Du đối mắt một hồi với Vu Hạ Khôn không hiểu sao lại đang ngượng ngùng rồi ấn ấn vào bụng nói: "Đi ăn đi anh Khôn, em thật sự rất đói, đói tới ngực dán vào lưng rồi này."
Vu Hạ Khôn "ừ" một tiếng, sau đó vào nhà vệ sinh, Giản Du Du cũng không lấy làm ngạc nhiên, chắc chắn là anh đi đánh răng.
Nhưng thực tế là sau khi Vu Hạ Khôn vào nhà vệ sinh, lại không giống dáng vẻ điên cuồng đánh răng lau miệng như trước kia, mà là đứng nhìn vào trong gương, đứng cả một hồi lâu, anh cảm thấy bản thân mình hơi lạ.
Anh liếm liếm môi, anh không ghét bỏ Giản Du chút nào, thực tế anh còn cảm thấy có chút dư vị, Vu Hạ Khôn vỗ vỗ mặt mình trong gương, sau cùng chỉ rửa tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người ở trong phòng chỉnh sửa lại quần áo một chút, sau đó lại lần nữa đi ra ngoài sảnh ăn, Hoắc Kiểu Nguyệt đã không còn ở đó. Giằng co một hồi, người trong sảnh ăn đã đông hơn, hai người tìm được một chỗ ngồi, lúc này mới bắt đầu ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, suốt cả buổi sáng Giản Du Du đều ở trong phòng Vu Hạ Khôn, không nhìn thấy Vu Minh Trung và Hoắc Kiểu Nguyệt, Vu Hạ Khôn làm việc suốt, Giản Du Du vẫn luôn nằm trên giường trong phòng anh, lúc anh tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn thì thu hút anh: "Đến đây nằm một chút đi, anh Khôn, cái giường này thoải mái lắm, anh qua đây nằm một chút đi em giúp anh thả lỏng xả stress..."
Vu Hạ Khôn chỉ xem cô như con muỗi kêu vo ve, vốn chẳng hề đi qua, một mực nhìn vào máy tính không biết đang xem gì, Giản Du Du không hiểu công việc của anh, lúc anh đang nghiêm túc làm việc thì không làm phiền.
Dựa theo cốt truyện, Giản Du Du trước sau vẫn muốn leo lên giường, nhưng leo lên giường ở chừng mực nào thì không rõ lắm, rốt cuộc là cùng nằm chung giường với Vu Hạ Khôn là xong, hay là cùng ngủ với anh một giấc mới được tính, hay là nhất định phải có chút phát triển thực chất nào đó mới được tính chứ?
Tất nhiên Giản Du Du cho rằng khả năng điều cuối cùng không lớn, suy cho cùng người xuyên không như cô cũng không có lòng háo sắc gì, vả lại nữ chính còn ở đây nè, kiểu nữ phụ như cô chính là món đồ leo lên giường sẽ bị ném ra ngoài.
Mãi cho đến hơn một giờ chiều, Vu Minh Trung mới gõ cửa đi vào, Vu Hạ Khôn vẫn luôn ngồi bên bàn làm việc cạnh máy tính, vẫn là Giản Du Du đi ra mở cửa cho Vu Minh Trung.
Chỉ là sau khi mở cửa, gương mặt Vu Minh Trung nhìn Giản Du Du suýt chút không kiềm chế được nét mặt. Anh ta hít sâu một hơi rồi duỗi tay đẩy đẩy gọng kính, lúc này mới lách người tránh Giản Du Du giống như tránh một con vật không rõ nguồn gốc để đi vào trong phòng.
"Tiểu Khôn, chuẩn bị một chút, chờ lát nữa có người dẫn chúng ta lên núi, nói là có một khách sạn chủ đề." Vu Minh Trung nói "Tuy là bên hợp tác sắp xếp, nhưng chúng ta cứ đi xem xem."
Vu Hạ Khôn "hừm" một tiếng, không quay lại nhìn, Vu Minh Trung quay lại liếc nhìn Giản Du Du một cái, lại nói tiếp: "Kiểu Nguyệt cũng đi, nhà họ Hoắc cũng có ý định tham gia vào dự án này, anh nghe cô ấy nói, nhà họ Hoắc có ý định từ từ chuyển việc kinh doanh về nước."
Động tác Vu Hạ Khôn dừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Vu Minh Trung, lại nhìn Giản Du Du đứng bên cửa sổ cách đó không xa đang làm ra vẻ như không nghe thấy gì cả.
Sau cùng anh cũng "vâng" một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Chẳng qua tất cả những chuyện này đều là do Vu Minh Trung sắp xếp, vì vậy anh ta lại lên tiếng nói lần nữa: "Em với Kiểu Nguyệt đã nhiều năm không gặp, tại sao không nói chuyện với nhau đàng hoàng?"
Vu Hạ Khôn từ bên bàn đứng dậy, mím môi nhìn Vu Minh Trung, anh không muốn nói nặng lời với anh trai mình nhưng Vu Hạ Khôn cũng không phải một tên ngốc nghếch hoàn toàn.
Chỉ là trong phương diện tình cảm anh hơi chậm chạp, không có kinh nghiệm, dẫn tới cách thức giải quyết chưa được thuần thục. Nhưng mặc dù Hoắc Kiểu Nguyệt có tham gia vào dự án này, bên phía đối tác biết bọn họ có quen biết nhưng cũng biết họ không qua lại với nhau đã nhiều năm, không có khả năng sắp xếp chuyện này cách gượng gạo như vậy.
Hoắc Kiểu Nguyệt theo Vu Minh Trung đến, điều này không khỏi quá trùng hợp.
"Anh, anh thế này là không hay rồi." Vu Hạ Khôn nói: "Em với Kiểu Nguyệt có thể nói với nhau gì chứ? Nói về anh hả?"
Vu Minh Trung dùng một ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Vu Hạ Khôn, buổi sáng khi ở trong sảnh ăn, lúc anh ta dẫn Hoắc Kiểu Nguyệt tới, Vu Hạ Khôn mang dáng vẻ ngây ngốc ngờ nghệch, khiến anh ta lập tức cảm thấy suy nghĩ mình đi tìm Hoắc Kiểu Nguyệt hợp tác là đúng.
Đứa em trai ngốc của anh ta vẫn không thể kháng cự Hoắc Kiểu Nguyệt.
Còn về phần mạnh miệng, Vu Hạ Khôn ngoài tỏ vẻ bất lực ra cũng không tranh luận gì với anh ta, con mèo hoang đứng cùng với Hoắc Kiểu Nguyệt, vốn là có một kiểu chênh lệch tự nhiên, Vu Minh Trung không tin rằng Vu hạ Khôn không thể phân chia rạch ròi được đâu là mắt cá đâu là trân châu.
Dù gì tiếp theo cũng phải ở lại ở đây mấy ngày, Vu Minh Trung cũng không gấp, anh ta nhất định phải đuổi con mèo hoang khỏi Vu Hạ Khôn, cô không chỉ tham hư vinh mà tính cách còn xấu xa, loại người như thế này tuyệt đối không thể ở bên cạnh em trai anh ta được.
Vu Minh Trung không nói gì chọc cho Vu Hạ Khôn bùng nổ mà chỉ nói: "Chuẩn bị một chút đi, buổi tối ăn ít một chút, nghe nói ban đêm bọn họ chuẩn bị đồ nướng đặc biệt."
Vu Minh Trung vỗ vỗ vai Vu Hạ Khôn: "Hai anh em chúng ta cũng hiếm khi tụ họp chung, tối nay cùng uống với nhau một ly."
Vu Hạ Khôn gật gật đầu, Vu Minh Trung ra khỏi phòng, Vu Hạ Khôn bước nhanh đến bên cạnh Giản Du Du.
Anh giữ chặt vai cô từ đằng sau, muốn an ủi cô, anh biết chắc chắn là cô nghe thấy được, anh cảm thấy cô cứ làm bộ một mực nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy chắc chắn là vô cùng đau lòng.
Nhưng Vu Hạ Khôn ăn nói vụng về, anh cũng không biết phải nói gì, chỉ đành ôm cổ Giản Du Du, khi ôm thì ra sức hơn một chút.
Giản Du Du chỉ là đang nhìn con nhện bên ngoài cửa sổ, tất nhiên cô nghe thấy lời nói của Vu Minh Trung, cái lão già chết tiệt Vu Minh Trung nói không chừng là đặc biệt nói cho cô nghe.
Chẳng qua Giản Du Du đã sớm biết Hoắc Kiểu Nguyệt sẽ đi theo. Hoắc Kiểu Nguyệt chẳng những đi theo, sau đó một loạt những tình tiết giữa cô ta với Vu Hạ Khôn, cho dù Vu Minh Trung không sắp xếp thì nam nữ chính chẳng phải trời sinh ngã một cái thì hôn nhau sao?
Vì vậy Giản Du Du chỉ đứng im một chỗ bên cửa sổ thất thần, ngẫm nghĩ xem buổi tối phải làm sao để kéo Vu Hạ Khôn lên giường.
Vu Hạ Khôn bất thình lình ôm cô từ phía sau, Giản Du Du bị anh ôm đến ho khụ một tiếng, dở khóc dở cười, "Anh nghe nói có Hoắc Kiểu Nguyệt đi nên thấy em chướng mắt, muốn bóp cổ giết người diệt khẩu với em đúng không?"
Vu Hạ Khôn lập tức phản bác: "Em nói cái gì vậy hả!"
Giản Du Du ngoảnh đầu lại cười miễn cưỡng với anh, cốt truyện này diễn ra sớm, đoạn tình tiết này thật ra là rất lâu sau này mới xảy ra, chẳng qua là xuất hiện càng sớm thì càng tốt, chỉ cần nghĩ tới Hoắc Kiểu Nguyệt và Vu Hạ Khôn sẽ cùng nhau mạo hiểm và lãng mạn ở trên núi, còn nhờ vậy mà đánh thức một số kí ức cùng chung hoạn nạn lúc còn bé.
Sau đó hoàn toàn **, còn hôn nhau gì đó trong sơn động....
Giản Du Du đã thấy hơi kích động, bản thân Giản Du vốn là một độc giả, cảm giác được ủng hộ cp trong khoảng cách gần như thế này, nếu như không phải người lạc vào khung cảnh thì sẽ chẳng mấy ai hiểu là kích động đến thế nào!
Hoắc Kiểu Nguyệt xinh đẹp như vậy, Vu Hạ Khôn cũng đẹp trai, tính cách của hai người bọn họ, Vu Hạ Khôn hấp tấp dễ nổi giận, Hoắc Kiểu Nguyệt trông thì tao nhã trầm tĩnh, quả thật là ông trời xe duyên nha!
Thậm chí Giản Du Du còn muốn bám đuôi xem bọn họ nói chuyện yêu đương, có loại tâm trạng điên cuồng muốn ấn đầu họ lại với nhau nên biểu hiện ra mặt chính là một kiểu cảm xúc kì lạ.
Vu Hạ Khôn không thể phân biệt được, hiện tại anh đều kết luận mọi cảm xúc của Giản Du Du thành ghen, anh không biết phải an ủi ra sao, chỉ biết nỗ lực dùng hành động của bản thân thực hiện.
Vì vậy Giản Du Du muốn ghì hai cái đầu nam nữ chính lại, thì đầu cô đã bị Vu Hạ Khôn giữ lấy.
Lúc bị Vu Hạ Khôn ôm đầu muốn hôn, Giản Du Du lại sinh ra một cảm giác mê muội của loài người.
Đẩy Vu Hạ Khôn ra xong, cô không nhịn được hỏi anh: "Anh Khôn hôm nay có gì đó không đúng lắm, bình thường lúc em muốn anh thì anh nói em không cần thể diện, sao hôm nay lại.... ưm"
Được thôi, dùng cô để luyện tập chứ gì.
Giản Du Du hơi ngẩng đầu, có chút nghẹn lời mà mở to mắt.
Vu Hạ Khôn từ từ nhắm mắt lại, hôn cô rất say mê, bình thường anh rất kiềm chế, anh vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảm mình dành cho Giản Du Du là gì, cho nên cố gắng hết sức để tránh Giản Du Du thường xuyên làm ra loại chuyện thân mật này.
Nhưng hôm nay không giống vậy, có lẽ nguyên nhân là vì gặp Hoắc Kiểu Nguyệt, cảm xúc Vu Hạ Khôn có chút không thể khống chế, anh càng hôn càng chìm đắm, càng hôn càng kích động. Vì vậy khi Vu Minh Trung - người muốn Vu Hạ Khôn đi ra ngoài - lại gõ cửa phòng lần nữa thì Vu Hạ Khôn đã đè Giản Du Du lên bức màn cửa sổ.
Giản Du Du chưa bao giờ trông đợi sự xuất hiện của Vu Minh Trung như thế này, nếu như Vu Minh Trung còn không đến, cô nghi ngờ không biết Vu Hạ Khôn có phải sẽ làm cô ngay ở cửa sổ giữa ban ngày ban mặt hay không.
Tiếng gõ cửa cắt ngang Vu Hạ Khôn, anh thở hồng hộc lùi lại một bước, áo sơ mi bị kéo ra một nửa, anh vươn tay chỉnh sửa lại một chút, Giản Du Du bị anh vò thành một cục lôi ra khỏi tấm rèm cửa sổ, chỉnh sửa váy áo cô lại một hồi rồi mới ra mở cửa.
Giản Du Du đứng bên cửa sổ gãi gãi đầu, cô có chút dự cảm không tốt lắm với loại phát triển này.
Vu Minh Trung là một người tinh ranh, cả nửa ngày không nhìn thấy Vu Hạ Khôn xuống lầu, gọi điện thoại không ai nghe máy, xe cũng đã đến rồi, lúc qua gõ cửa cũng có một dự cảm không tốt lắm giống Giản Du Du.
Vừa mở cửa là đã nhìn thấy nét đỏ bừng còn chưa tan biến trên gương mặt Vu Hạ Khôn, sắc môi hồng hào đẹp đẽ rõ ràng, cùng với áo sơ mi hơi loạn. Đầu lưỡi Vu Minh Trung chạm chạm quanh hàm răng, anh ta lướt qua cánh cửa nhìn Giản Du Du đứng bên cửa sổ đang cúi đầu chỉnh sửa lại váy áo, có chút cảm giác hận rèn sắt không thành thép.
Rõ ràng là lại bị mê hoặc nữa rồi.
Vu Minh Trung mím môi, hơi cau mày nói với Vu Hạ Khôn: "Xe cũng đã đến chờ ở bên dưới rồi, mau xuống thôi."
Vu Hạ Khôn gật đầu, Vu Minh Trung xoay người rời đi, Vu Hạ Khôn đóng cửa lại xong thì ngoảnh đầu lại nhìn Giản Du Du, đi đến bên cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô.
Vào giờ phút này thế mà lại có chút ấm áp, Giản Du Du ngửi thấy mùi hương thanh mát lúc nào cũng có nơi cổ áo Vu Hạ Khôn, chớp chớp mắt nói: "Đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?"
Cô ngoan ngoãn để Vu Hạ Khôn xoa nă"n tiến vào trong rèm cửa, để anh hôn mình cả ngày, chính là để hỏi ra câu này.
Cho chút ngọt ngào để hoàn thành nhiệm vụ trước rồi tính tiếp, nếu trước ngày mai cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, lần này thật sự là tay không quay về!
Vu Hạ Khôn nghe vậy, bàn tay đang vuốt ve mái tóc cô chợt dừng lại một thoáng, chống cằm trên đỉnh đầu cô một lát, "Em có thể rụt rè một chút không?"
Giản Du Du thầm nói khi nãy anh hổn hển còn còn hơn chạy 800 dặm, cũng đã sờ tới eo rồi, nếu Vu Minh Trung không đến gõ cửa, bây giờ còn không biết là ai không rụt rè.
Nhưng mà bây giờ vì để dụ cho Vu Hạ Khôn đồng ý, Giản Du Du vươn tay ôm eo anh, hôn lên chỗ ngực bị lộ ra ngoài một cái.
"Có được không vậy, em đảm bảo không làm gì cả, em chỉ muốn ở cùng anh thôi." Giản Du Du thuận miệng nói ra lời âu yếm: "Em muốn buổi tối đi ngủ có thể được nhìn thấy anh, nửa đêm tỉnh dậy có thể nhìn thấy anh, buổi sáng thức dậy mở mắt ra có thể nhìn thấy anh đầu tiên đó mà."
Vu Hạ Khôn bị cô nắm lấy cánh tay lắc lắc đến mê muội, tất nhiên loại mê muội này không phải phát sinh từ sinh ly" của cơ thể, mà là từ tâm lý.
Anh cũng hơi hiểu tâm ý của mình rồi, dù sao anh cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi.
Vì thế cổ họng Vu Hạ Khôn hơi căng lên, ậm ờ: "Buổi tối rồi tính tiếp..."
Giản Du Du vừa nghe câu này thì đã biết có cửa rồi, lập tức vui vẻ nhón chân lên hôn lên cằm Vu Hạ Khôn.
Hai người thu dọn đồ đạc đơn giản một chút rồi xuống lầu, chiếc xe đậu ở dưới cổng lớn khách sạn là một chiếc xe van thương vụ. Sau khi Giản Du Du và Vu Hạ Khôn lên xe, Vu Minh Trung quay đầu liếc nhìn dáng vẻ hai người cùng ngồi chung một chỗ với nhau, giơ tay đẩy đẩy gọng kính, mặt không lộ ra biểu cảm gì rồi quay người lại.
Ngược lại Hoắc Kiểu Nguyệt ngồi ở bên ghế phụ, đã thay sang một bộ đồ thể thao, quay đầu sang vẫy tay với Giản Du Du, gương mặt đầy ý cười.
Giản Du Du cũng vẫy tay với cô ta, hai người cùng cười chân thành với nhau.
Xe bắt đầu khởi động, Vu Hạ Khôn lại mở máy tính lên, Giản Du Du nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, chẳng có suy nghĩ gì, chỉ tựa vào ghế nhắm mắt lại.
Xe chạy được khoảng mười phút thì rẽ vào trong núi, đi theo đường đèo hướng về phía trước, Giản Du Du bị xe lách qua lách lại đến mơ màng, không biết đã ngủ từ bao giờ.
Đầu cô từ từ tựa vào bên cửa sổ, trong lúc vô tình Vu Hạ Khôn ngẩng đầu lên nhìn thấy, vươn tay chèn vào chỗ trống giữa đầu cô và cửa sổ, ôm lấy đầu Giản Du Du.
Nhưng mà tay để thế này cũng hơi tê, chẳng mấy chốc, Vu Hạ Khôn chuyển đầu Giản Du Du sang cánh tay mình.
Chẳng qua vì dáng người anh hơi cao, cổ cô tựa hết vào cánh tay anh hơi khó chịu, Giản Du Du nhắm mắt lại dụi dụi về hướng của Vu Hạ Khôn, Vu Hạ Khôn lập tức cất máy tính đi, để Giản Du Du nằm lên trên đùi mình.
Một loạt những hành động này anh làm rất tự nhiên, không chỉ có Vu Minh Trung xoay đầu lại nhìn, mà tới cả Hoắc Kiểu Nguyệt cũng liếc mắt vào kính chiếu hậu nhìn ra phía sau.
Thế này thì đâu chỉ đơn giản là bao nuôi đâu nhỉ? Đây rõ ràng là hai người yêu nhau mà.
Hoắc Kiểu Nguyệt chớp mắt, liếc mắt với Vu Minh Trung qua kính chiếu hậu, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Nếu là loại con gái lừa gạt thì cô ta có thể giúp đỡ, nhưng loại chuyện lấy gậy đánh uyên ương như thế này có chút bất hợp lý...
Vu Minh Trung dời ánh mắt, anh ta cảm thấy mình nên nói chuyện lại lần nữa với Hoắc Kiểu Nguyệt, tính cách con mèo hoang này rất lươn lẹo, nếu như Vu Minh Trung không điều tra ra được Giản Du Du lén lấy tiền của em trai mình đi mua vòng vàng, còn cả gương mặt thật mà Giản Du Du lộ ra trước mặt anh ta, có thể Vu Minh Trung cũng sẽ bị dáng vẻ vô hại này của Giản Du Du lừa dối.
Anh ta tháo mắt kính xuống, đưa tay bóp bóp mi tâm, đã chiến đấu trên thương trường nhiều năm, cho dù gặp phải loại chuyện gì anh ta cũng chưa từng cảm thấy khó xử như thế này bao giờ.
Trên đùi Vu Hạ Khôn có thêm một cái đầu, máy tính không có chỗ để, không còn cách nào đành phải cất đi, sau đó cúi đầu nhìn gương mặt khi ngủ của Giản Du Du. Anh vươn tay vuốt tóc Giản Du Du để ra sau tai, nhìn ngắm gương mặt lộ ra chút trắng hồng của cô, đặc biệt muốn cúi đầu xuống hôn.
Có điều anh cúi xuống một nửa mới nhớ ra là đang ở trên xe, phía trước còn có anh trai anh và cả... Hoắc Kiểu Nguyệt.
Vu Hạ Khôn liếc nhìn về phía trước đầu xe một chút, vừa đúng lúc Hoắc Kiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung trong một lúc ngắn ngủi, lần này Vu Hạ Khôn không vội vã di chuyển ánh mắt mà bình tĩnh đối mắt với Hoắc Kiểu Nguyệt.
Cũng không khó khăn như anh tưởng tượng, nỗi nhớ nhung trong mấy năm nay, thật ra phần lớn đều xây dựng trên sự ảo tưởng của anh.
Hoắc Kiểu Nguyệt mỉm cười với Vu Hạ Khôn, mở miệng nói: "Anh Minh Trung nói, tính cách anh thay đổi rất nhiều, em còn không tin, vừa nhìn quả nhiên đúng là vậy, rõ ràng lúc trước anh rất thích nói chuyện."
Vu Hạ Khôn hơi hít một hơi, cũng hơi nhếch môi, nói: "Cũng không phải, thật ra lúc trước anh cũng không thích nói chuyện lắm."
Chỉ là nói với em hơi nhiều một chút.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi của hai người bị câu nói của Vu Hạ Khôn đẩy vào ngõ cụt, Vu Minh Trung tựa vào ghế nhìn ra phía sau, duỗi tay chỉnh lại ống tay áo của mình một chút, không biết bản thân mình làm gì mà lại có đứa em trai ngu ngốc như vậy, cho dù xử lý xong con mèo hoang thì với kiểu EQ như thế này mà có đi tìm đối tượng thì đoán chừng cũng chỉ có thể dựa vào bao nuôi mà thôi.
Giản Du Du ngủ cũng không lâu, nhưng bất ngờ là ngủ khá sâu. Sau khi xe lên tới núi đến khách sạn chủ đề, cô mới tỉnh lại, dụi dụi mắt ngồi dậy. Hoắc Kiểu Nguyệt và Vu Minh đều đã xuống xe trước, Vu Hạ Khôn duỗi tay giúp cô sửa sang lại mái tóc, nhìn xung quanh thấy không ai nhìn về xe, nhanh chóng hôn một cái lên khuôn mặt Giản Du Du.
Lại còn chụt một cái rất to.
Giản Du Du chớp mắt nhìn anh, Vu Hạ Khôn lại không kiềm chế được hôn lên môi cô.
Giản Du Du:...Hôm nay mở cống rồi sao?
Hai người bước xuống xe, đi theo người tiếp đón bọn họ dạo quanh khách sạn một vòng, đại sảnh cũng không lớn, khách sạn cũng khá thú vị, mang chủ đề cắm trại, phòng của khách sạn không tập trung trên lầu mà là phân bố trong từng ngóc ngách trong rừng.
Có phong cách hoàn toàn bằng thủy tinh, có phong cách nhà cây, còn có lều vải, võng, thậm chí là nước chảy phía trên.
Bọn họ ngồi trên một chiếc xe chuyên dụng đảo một vòng lớn rồi quay trở lại, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Phía trước khách sạn có một khoảng không rất lớn, phân bố đủ loại các hạng mục giải trí, ví dụ như vận động, bắn súng, còn có những kiểu như leo vách núi, tập thể hình gì đó, phụ nữ thì có phòng nhỏ tập yoga nhảy múa, còn có một số phòng bếp để tự nấu ở ngoài trời.
Nhóm người Giản Du Du còn chưa ăn tối, lúc này sắc trời đã tối, có nhân viên phục vụ của khách sạn đến nhóm lửa đốt than, nhưng khách sạn này vẫn chưa hoàn toàn mở cửa, ngoại trừ bọn họ thì không còn khách hàng nào khác, mấy người đi khắp nơi, tự mình chọn nơi ở mình yêu thích.
Khoảng cách bốn người khá gần, Giản Du Du chọn phòng nhà cây, Vu Hạ Khôn chọn lều vải, Vu Minh Trung cũng chọn lều vải, Hoắc Kiểu Nguyệt chọn căn phòng nhỏ có võng.
Nơi này cũng còn thú hoang, sau khi nhân viên phục vụ đốt lửa lên, đặt trong bếp lò xong thì đẩy đến, đặt một cái bếp lò nhỏ giữa phòng của bốn người.
Những đồ dùng để nướng đều đã được ướp sẵn, vốn là có một đầu bếp làm giùm bọn họ, nhưng bốn người cảm thấy khá có hứng thú nên muốn tự mình làm.
Bọn họ cũng không chủ đích làm một bàn đồ ăn gì đó, nướng xong cái gì thì ăn một ít, Giản Du Du là quân chủ lực, nhà cô mở quán ăn nhỏ, lúc chưa hoàn toàn chuyển sang bán các món mỳ, cũng từng có một khoảng thời gian bán món nướng.
Tay Giản Du Du cũng khá thuần thục, Vu Hạ Khôn đứng phía sau cô, Giản Du Du nướng xong một xiên thịt, đều đưa hết tất cả cho anh, Vu Hạ Khôn lại đưa cho Vu Minh Trung và cả Hoắc Kiểu Nguyệt.
Giản Du Du cứ tưởng là người giàu có sẽ không ăn như thế này, dù gì cô cũng xem trên tivi nhiều, người giàu có luôn ăn trong nhà hàng cao cấp, ăn bò bít tết gì đó.
Chẳng qua khi nhìn thấy Vu Minh Trung cầm lấy xiên thịt nướng, ngồi bên bàn gỡ thịt, trên bàn còn đặt thêm những món khác, đều là rau cải mà khách sạn đưa đến, uống cùng với bia, Giản Du Du nhìn mà cũng ứa cả nước bọt.
Vu Hạ Khôn vẫn luôn tới lui cầm xiên thịt nướng cho Giản Du Du, Hoắc Kiểu Nguyệt cũng đến bên cạnh Giản Du Du, ăn tới mức bên khóe miệng còn dính chút dầu mỡ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng nữ thần của cô ta, cô ta mỉm cười cực kỳ dịu dàng, giọng điệu nói chuyện phát âm tròn trịa rõ ràng cứ như quảng cáo, khiến người nghe vô cùng dễ chịu.
"Cô còn biết làm cái này nữa ha, nhìn dáng vẻ cô rất thành thạo, trước kia hay ăn lắm sao?"
Hoắc Kiểu Nguyệt hỏi rất tự nhiên, nhưng với kiểu quan hệ của bọn họ, hỏi thân thiết như thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Vu Hạ Khôn cực kỳ căng thẳng, anh hồi hộp nhìn Hoắc Kiểu Nguyệt và Giản Du Du, sợ Giản Du Du nghe thấy sẽ buồn lòng, tự ti.
Vu Hạ Khôn cũng hiểu cách làm người của Hoắc Kiểu Nguyệt, anh biết Hoắc Kiểu Nguyệt hỏi thế này tuyệt đối không mang theo ác ý, Vu Minh Trung cũng nhìn qua, đôi mắt anh ta híp lại sau tròng kính, muốn xem Giản Du Du trả lời ra sao.
Trong lòng Giản Du Du chẳng có vướng mắc gì đó, đương nhiên cũng không hiểu sai câu hỏi của Hoắc Kiểu Nguyệt, thậm chí còn đưa cho cô ta một miếng sườn sụn vừa mới nướng xong.
"Tôi khá thích ăn món này, nhưng mà mẹ tôi không cho tôi ăn nhiều, nói là ăn cái này sẽ bị ung thư." Giản Du Du đưa xiên sườn sụn đến bên miệng Hoắc Kiểu Nguyệt: "Chị gái chị nếm cái này đi, giòn giòn á."
Bình thường Hoắc Kiểu Nguyệt cũng không phải người ưa ra vẻ, đẹp đến độ khiến người ta cảm thấy xa cách, những người trong lòng có suy nghĩ lung tung trong giới này ngày thường cũng không dám đến gần cô ta, bởi vì Hoắc Kiểu Nguyệt không cần nói gì cả, chỉ điềm nhiên đứng ở đó cười cười, những cô gái bình thường muốn ganh đua đã biết cái gì gọi là tự ti mặc cảm.
Giản Du Du lại tuyệt nhiên không có cảm giác đó, cô chưa từng có nhận thức bản thân mình bị xem là thế thân của Hoắc Kiểu Nguyệt, cô thật lòng tán thưởng vẻ đẹp của Hoắc Kiểu Nguyệt, gọi tiếng chị gái cũng là thật lòng thật dạ mà gọi.
Những người Hoắc Kiểu Nguyệt qua lại xung quanh, dường như không có ai thản nhiên và có ánh mắt trong trẻo như Giản Du Du, khi cô đưa que sườn sụn đến bên miệng, cô ta còn thật sự tới sát tay Giản Du Du, há to miệng cắn một cái.
Vu Minh Trung căng thẳng nhìn theo, Vu Hạ Khôn còn căng thẳng hơn, bàn tay cầm que thịt nướng trở nên trắng bệch.
Nhưng mà không có tình tiết đẫm máu như xiên que đâm vào mặt chẳng hạn, hai cô gái càng tiếp xúc càng cảm thấy đối phương xinh đẹp đáng yêu, đại khái là tầm nửa tiếng đồng hồ, lửa than mà hai người họ đứng gần sắp tàn, vừa ăn vừa tán chuyện, tiếng cười đùa ngọt ngào vang vọng thật xa, nhưng trái lại Vu Minh Trung và Vu Hạ Khôn...
Một người vô tâm đứng ăn xiên nướng uống bia, một người mang sắc mặt vô cảm nhìn người mà mình bỏ ra số tiền mời về giúp đỡ, sắp sửa ôm lấy quân địch dính thành một cục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]