-Mẹ à? Mẹ lỡ lòng nào lại để con chịu khổ, đúng không?_Tôi cười, hỏi khó mẹ. Mama tuy hay nói những lời độc địa nhưng tôi biết vẫn rất thương tôi nha.-Hừ, cô chỉ giỏi nịnh. Nhưng không sao, sẽ sớm thôi,......_Những câu sau đầy ẩn ý bỗng mama dừng hẳn lại làm tôi thấy bất an và có chút tò mò ghê gớm đang xâm lấn.
-Sẽ sớm gì hả mẹ? MẸ!!!
Mặc kệ tiếng gọi rát cổ của đứa con gái yêu, cục cưng vàng bạc. Mama xoay lưng với những tiếng cười làm tôi sởn tóc gáy, da đầu tê dại, chân tay run run. A có thể là hơi khủng khiếp thì phải a?Thật ra là thế này, khi mama đi khỏi tôi giậm chân tại chỗ, tay hung hăng phá hoại cây cối. Mặc kệ sự tồn tại của thần thiên nhiên, coi những món quà ban tặng như cỏ với rác vứt ra ngoài đường.
Thôi thì khỏi hỏi là những ngày sau tôi vẫn bị nuôi ăn ở nhà? Cơm ba bữa, ngày ngủ liên miên, có thể nói là gặp gối êm thì tiến vào mộng đẹp. Thế nhưng tôi vẫn không bị tăng cân, ngược lại thân hình vẫn rất đẹp, đẹp đến nóng bỏng, bốc lửa, ai nhìn thấy là đầu óc có trong sáng thì cũng biến thành màu đen tối. Aha, mà đàn ông thì có ai trong sáng đâu mà? Nếu có sẽ chỉ là mấy em mầm non còn ngồi ở nhà trẻ chờ cô giáo cho ăn thôi.
Cuộc sống là phải ăn với chơi.
Không ăn không chơi là tội lỗi.
Đã lâu lắm rồi, mấy mùa trăng đã qua, hoa anh đào nở rồi lại tàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-con-roi-thi-ket-hon-di/2078103/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.