Tôi vẫn chưa nói, tôi thích xem phim điện ảnh bao nhiêu.
Bởi vì mỗi lần ra rạp phim xem những bộ phim bi kịch, những mỹ nữ ngồi cạnh tôi đều khóc bù lu bù loa, ướt hết cả nửa tay áo của tôi mới chịu thôi, nhưng một giọt tôi cũng không nặn ra được.
Những bộ phim có thể làm tôi khóc không nhiều lắm, tôi thường tự nhủ vớimình, Du Hoan Hoan, mày đúng là một người nhàm chán chẳng có gì đặcbiệt.
Nhưng mà, khi tôi xem phim “Tiểu Hoàn Tử Anh Đào”, nước mắt lại rơi không ngừng.
Tôi còn nhớ, có một tập tên là “Tôi bị chó dữ rượt đuổi”. Tôi vùi mìnhtrong sofa xem phim, thấy Tiểu Hoàn Tử bị chó rượt theo, phải chạy lêncây trốn, Anh Đào cứ nói sẽ không đến cứu chị của cô ta, nhưng lại phấnđấu quên mình, liều mạng ngăn cản con chó dữ kia, xem đến đây, tôi lạikhông thể kìm chế được nước mắt trào ra, còn không bắt nó ngừng lạiđược.
Tôi len lén nói chuyện này cho Đậu Bản nghe, cô ta bảo tôi không phải thiếu thốn tình cảm, phải nói là rất nhiều nữa cơ. Nhìn tôi vẫn không hiểugì, cô ta nhún nhún vai, bảo tôi vốn là đần độn như vậy, cho nên lúc nào cũng đánh người.
Cho nên đồng ý đến tham gia câu lạc bộ điện ảnh của Nhược Thần, đúng là ngoài ý muốn vô cùng.
Nhưng tôi thề, lần đầu tiên đến trình diện, tôi không có cố ý đến trễ. Ai bảo điểm vật lý của tôi đột nhiên tăng cao, nên thầy giáo vui vẻ kêu tôiđến phòng giám hiệu, ca ngợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-con-cho-nho-ten-du-hoan-hoan/2256111/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.