Thoáng chốc, thời gian từ hôm tự giới thiệu đến nay đã có hơn 2 tháng.
Trường F có rất nhiều học sinh được tuyển thẳng vào, hơn nữa, nhờ tên vô sỉkia tuyên truyền giúp mà trong một đêm, tôi trở thành danh nhân ở cả năm khối. Cũng tốt thôi, tuy bản tính tôi không thích phô trương, nhưng bây giờ nhờ phúc của con cún nhà tên Nhược Thần kia mà giồ đây tôi trởthành bảo vật của lớp 8.
Nhưng vấn đề là, ở trong sân trường, nhiều lúc cũng có người đột nhiên chạyđến hỏi tôi: a, đây có phải là Hoan Hoan nhà Nhược Thần không, thật làđáng yêu mà.
Những khi đó, tôi có lẽ sẽ cố gắng khắc chế xúc động muốn đánh người củamình, bảo: xin lỗi, bạn nhầm rồi. Nhưng kết quả lần nào cũng như nhau,ba cái bà tám này chẳng thèm để ý đến cảm giác của tôi, còn rất hưngphấn xoa xoa níu níu kéo kéo mặt tôi nữa cơ chứ, sờ soạng được nhiềurồi, đậu hũ gì cũng không còn nữa liền bỏ chạy, quăng lại tôi chịu hếtnổi ngã ngồi xuống đất.
Cái gì chứ! Tôi đã trêu ghẹo ai đâu, sao vừa vào cấp ba, thanh danh trong sạch gì cũng đã bị phá hủy hết rồi!!!
Làm cho tôi căm phẫn nhất là, mỗi khi tôi nói Nhược Thần xấu xa thế nào,đáng khinh bỉ thế nào, đổi lại đều là những nét mặt không tin: “Khôngđâu, Nhược Thần là nam sinh tốt nhất trong trường F đó!”
Hừ, có thiên lý không, chẳng lẽ hôm đó cậu ta nói vậy chỉ là ảo giác thôisao?! Nhưng tôi nhìn thấy rất rõ ràng mà, lúc cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-con-cho-nho-ten-du-hoan-hoan/2256104/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.