Chu Dư An gục trên bàn hồi lâu, mặt mũi mới bớt hây hây. Cậu chợt nhớ ra viên kẹo mà Chung Phất Sơ cho vẫn đang được nắm trong lòng bàn tay, vội vàng mở ra xem, kết quả là viên kẹo đã chảy, dính nhão trên giấy gói không lấy ra được.
Cậu trợn mắt nhìn một lúc lâu, ngó nghiêng chung quanh, không có ai.
Cậu bèn xé mạnh giấy gói, cúi đầu liếm không để chừa một xíu kẹo nào.
Từ Hành đi ngang qua ghé mắt thấy, lông mày suýt thì thắt thành nơ bướm.
Tại bệnh viện Hán Nam bấy giờ, Chung Phất Sơ đang đẩy xe lăn của Chung Mục Viễn đến ban công ngoài trời của khu nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời thênh thang phủ khắp, bầu thiên không xanh trong văn vắt. Trong khu vui chơi của trẻ nhỏ, lũ trẻ vô tư chơi đùa. Tiếng trẻ con lanh lảnh, làn gió hè mát rượi lả lướt, và hơn chục chú chim Sơn Ca đang ríu rít trên lan can ban công, khiến người ta gần như quên mất rằng chốn đây là bệnh viện.
Trên xích đu, một cu cậu đang đẩy cho một cu cậu nhỏ hơn, tiếng cười khanh khách và tiếng reo hò bay vút lên không trung, rồi lao vù xuống mặt đất.
“Anh ơi, em muốn bay cao hơn nữa!” Cậu bé nhỏ hơn hét lên.
“Không được, sẽ ngã đấy.” Cậu bé lớn từ từ đẩy chậm lại với biên độ nhẹ.
“Phất Sơ? Phất Sơ?” Chung Mục Viễn ngồi trên xe lăn phải gọi đến mấy tiếng, Chung Phất Sơ mới hoàn hồn, ngồi xuống bên ông hỏi: “Sao thế ạ?”
Chung Mục Viễn vỗ nhẹ vào bàn tay Chung Phất Sơ, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-con-chim-son-ca/1302390/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.