15
Tôi dường như đã có một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, tôi trở về tuổi thơ vô lo vô nghĩ.
Mặc dù cha mẹ tôi qua đời sớm nhưng anh cả và anh hai của tôi rất tốt với tôi, họ tỉ mỉ chăm sóc tôi, gọi tôi là Tiểu Thu, nhảy dây vì tôi, nấu ăn cho tôi, cố gắng mà vụng về khiến tôi cười tươi.
Là bắt đầu từ ngày nào nhỉ?
Tôi cố nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ được chi tiết.
Tôi cũng không sinh ra đã mắc chứng mù mặt. Khi tôi khoảng ba hoặc bốn tuổi, khả năng nhận dạng khuôn mặt của tôi dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng có một ngày, tôi không còn phân biệt được sự khác biệt giữa anh cả và anh hai.
Nhưng tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó, có người ôm tôi khóc, nước mắt nóng hổi.
Những giọt nước mắt hoá ra là nóng hổi, nóng đến mức làm tôi đau quá.
Dường như là bắt đầu từ ngày đó, anh cả đột nhiên không còn cười nữa.
Anh ấy bắt đầu ở bên ngoài cả ngày, thỉnh thoảng mới quay lại gặp tôi, sắc mặt rất hốc hác, trên cổ tay có đeo một sợi dây màu đỏ bị anh giấu trong tay áo, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy một lần.
Trước khi anh hai thi đại học, tôi bị sốt cao một trận và mơ hồ nghe thấy có người cãi nhau bên tai.
“... Anh đã đổi mệnh rồi, tại sao vẫn...”
"Anh không thể đi!"
“... Em muốn anh nhìn Tiểu Thu...”
“... Em hiểu."
Cuối cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-co-rat-duoc-yeu-men-thi-phai-lam-sao/2734161/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.