Đúng như tôi dự đoán, chiếc gạt tàn chứa đầy tàn thuốc đã tắt và mọi ngóc ngách trong phòng đều sặc mùi thuốc lá.
Đường Lâm Nam bắt chéo chân, dựa vào ghế sô pha không nói một lời.
Thấy tôi đứng yên ở cửa, anh trầm giọng nói: “Lại đây.”
Tôi vẫn đứng yên.
Đường Lâm Nam lặp lại lần nữa: "Em lại đây!"
"Chú ơi, chú có gì muốn nói thì cứ nói đi, cháu có thể nghe thấy."
"Tôi đã bảo em đến đây! Em không nghe thấy sao?"
Đường Lâm Nam cầm chiếc gạt tàn ném về phía tôi, những mảnh thủy tinh vương vãi trên mặt đất, có vài mảnh thủy tinh nhỏ bắn vào chân tôi, để lại một vết sẹo nông.
Khóe mắt anh đỏ bừng, anh đứng dậy đi tới nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi bị anh ép vào cửa.
"Đường Tử Ninh, em tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho tôi vì sao sổ hộ khẩu và CMND của em đều không có ở nhà?"
"Tại sao vị trí của em lại được hiển thị trong Cục Dân chính cả buổi sáng? Em đang làm cái quái gì vậy?!"
"Chú, chú đã đoán được rồi, sao còn hỏi cháu?"
Tôi cười với anh.
"Sao anh không chúc em một đám cưới hạnh phúc?"
Đường Lâm Nam bỗng nhiên tóm lấy cổ tôi.
Tôi biết anh ấy sẽ như thế này.
Đường Lâm Nam nghĩ tôi yêu anh và sẵn sàng ở bên anh mà không cần danh phận.
Tôi sẵn sàng làm chim hoàng yến trong tay anh.
Nhưng Đường Lâm Nam không biết, tôi muốn hoàn toàn thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-tinh-nao-voi-chu-ket-thuc-hanh-phuc-khong/3434610/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.