Đường Lâm Nam đưa Du Liên về nhà trước.
Trước cửa nhà, hai người họ đứng rất gần nhau.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì họ đang hôn nhau.
Phải mất mười phút Đường Lâm Nam mới quay lại.
Tôi cố ý nhắm mắt giả vờ ngủ để không phải nói chuyện với anh.
“Ninh Ninh”
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
Đường Lâm Nam lại gọi tên tôi, nhưng tôi vẫn phớt lờ.
Anh có chút tức giận: “Đường Tử Ninh!”
Tôi lặng lẽ mở mắt và nhẹ nhàng nói: “Sao vậy?”
Có lẽ vì giọng nói nhẹ nhàng của tôi mà cơn giận của Đường Lâm Nam đã tan biến, anh hỏi: “Em buồn ngủ à?”
Tôi gật đầu.
Đường Lâm Nam không nói chuyện với tôi nữa mà từ từ tăng tốc độ xe lên.
Hai mươi phút sau chúng tôi về đến nhà. Chính xác hơn là nhà của anh ấy.
Tôi mở cửa xe bước xuống, tự nhiên đầu óc choáng váng. Chắc do tôi ngồi xe quá lâu đến mức đầu óc không còn tỉnh táo cho lắm.
Trong nhà để xe rộng rãi, tiếng bước chân tôi đặc biệt vang vọng.
Đường Lâm Nam cũng theo sau.
Chúng tôi im lặng đi đến thang máy, nhấn nút cầu thang và mở cửa, cả đoạn đường không nói với nhau câu nào.
Vào nhà xong, tôi xỏ dép vào, thậm chí không muốn tắm, chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon.
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Khi sắp tới cửa phòng, Đường Lâm Nam đã ngăn tôi lại: “Ninh Ninh”
Tôi nắm tay nắm cửa, gần như dùng hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-tinh-nao-voi-chu-ket-thuc-hanh-phuc-khong/3434607/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.