2.
Đêm đó, tôi đã gặp ác mộng cả đêm.
Trong giấc mơ, Ngụy Hi có đầu người nhưng thân rắn,hắn quấn chiếc đuôi rắn lạnh lẽo và nhớp nháp quanh người tôi, từ từ siết chặt, cảm giác nghẹt thở, tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.
"A Nga, A Nga..."
Tôi đột nhiên tỉnh dậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Nằm mơ thế nào lại mơ thấy tên điên kia thế không biết!
Nhịn không được tôi mắng Ngụy Hi vài câu, rửa mặt, chải đầu, ăn điểm tâm xong tôi liền đến linh đường canh giữ quan tài Ngụy Ngọc.
Trong linh đường, Hầu phu nhân (mẹ của Ngụy Ngọc) quỳ bên cạnh quan tài, ôm quan tài khóc đến hai mắt sưng đỏ, "Ngọc nhi, hức..., Ngọc nhi của ta, con nỡ lòng nào bỏ mẫu thân lại..."
Ngụy Hi vẫn mặc một thân trường bào màu trắng, thân hình cao lớn, đứng ở một bên.
Ngụy Hi nhìn thấy tôi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Tẩu tử."
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tôi bỗng cảm thấy tức giận.
Người ngoài nói rằng Ngụy Hi, nhị thiếu gia nhà họ Ngụy, ôn nhu như ngọc, là quân tử hiếm có khó tìm.
Vớ vẩn! Ngụy Hi bề ngoài thì hiền lành, dịu dàng, nhưng trên thực tế hắn ta giỏi giả vờ hơn bất kỳ ai!
Tôi lườm hắn ta.
Thấy tôi đến, Hầu phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, để tỳ nữ đỡ mình đứng dậy, ngồi ở chủ vị (chủ:chính, vị: vị trí, chủ vị: vị trị chính).
"Nguyệt Nga, mặc dù Ngọc nhi đã không còn nữa, nhưng con là do Hầu phủ ta dùng một trăm lượng bạc để cưới về, nếu đã gả vào Hầu phủ, con nên thu hồi tất cả những si tâm vọng tưởng của mình, ngoan ngoãn ở lại Hầu phủ, sống yên yên ổn ổn một đời, nếu không..."
Hầu phu nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Vâng, con dâu đã biết."
Tôi cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.
Tôi biết Hầu phu nhân không muốn gặp tôi lắm, bởi vì tôi xuất thân từ y nữ (phụ nữ xuất thân từ thái y viện, thời nay gọi là bác sĩ),không được yêu mến như những tiểu thư quan lại quyền quý kia.
Nhưng không sao cả, dù bà ấy có thích tôi hay không, thì tôi cũng không muốn gặp bà ấy.
Giống như nhìn thấy bầu không khí căng thẳng giữa tôi và Hầu phu nhân, Ngụy Hi cong môi:" Mẫu thân cả đêm mệt mỏi, còn chưa ăn sáng, hay là người về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây đã có tẩu tử và con trông coi"
Đúng như vậy, Hầu phu nhân trông coi linh đường cả đêm, sớm đã buồn ngủ quá rồi.
Thấy vậy, bà không hài lòng liếc nhìn tôi, và gật đầu: "Được rồi"
Sau đó, tỳ nữ đỡ Hầu phu nhân trở về nghỉ ngơi.