Tết nguyên đán cũng sắp tới, nhiều người ở B thành về quê đón tết, thành phố to như vậy cũng vắng vẻ không ít.
Thời điểm các nàng xuất phát, ngoài trời vẫn là một mảnh đen nhánh, ven đường có những tàn tuyết không tan bám thành từng khối, đèn xe mở sáng cũng chỉ chiếu được khoảng cách gần, bốn phía vẫn đen đặc, làm cho người ta không nỡ.
Vốn còn đang rất buồn ngủ, Diệp Hiểu Quân vừa nói muốn đi nghĩa trang, Lục Tĩnh Sanh bị dọa sợ tinh thần.
Trên đường đi có hỏi cô nguyên nhân cô cũng không nói, chỉ nói đi thì biết. Còn có hai giờ đồng hồ nữa trời sẽ sáng, Lục Tĩnh Sanh đề nghị chờ qua hừng đông lại đi, Diệp Hiểu Quân cũng không đáp ứng: "Lái xe đến chỗ ấy vừa vặn hừng đông. Chúng ta chờ không kịp, chị muốn lập tức biết rõ đáp án."
"Có quan hệ tới việc gì?"
"Chuyện của Đường Cảnh Lộ." mắt trái của Diệp Hiểu Quân còn đeo bịt mắt, "Có lẽ lần này có thể triệt để rõ ràng thân phận của cô ta."
Lục Tĩnh Sanh nhìn Diệp Hiểu Quân liếc mắt không nói chuyện, trong lòng không biết có cảm nhận gì. Muốn nói giờ này thật sự hoàn toàn tin tưởng cô... Có chút khó. Đã lâu như vậy, bao nhiêu người đối với thân thế của Đường Cảnh Lộ vô kế khả thi, Diệp Hiểu Quân hôn mê một lần đã có thể biết?
Nhưng từ Diệp Hiểu Quân đã dẫn phát rất nhiều sự việc kỳ diệu, Lục Tĩnh Sanh vẫn rất chờ mong, lại có chút khẩn trương.
Lúc các nàng đến nghĩa trang, chân trời đã có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-muon-noi-cho-nguoi/1362168/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.