Chương trước
Chương sau
"Ai?"
Ngô Hi sửng sốt, vốn thu được thư này chỉ có tác phẩm không có bất kỳ kinh nghiệm công tác cùng sơ yếu lý lịch bản thân gì đã rất kỳ quái, không nghĩ tới... chính là biên kịch [Phù sinh]? Đây coi như là lão đông gia trở về sao! Thời điểm này trở về? Ai nha nha...
Ngô Hi ngồi ở bên kia trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, Diệp Hiểu Quân tự giới thiệu xong về sau cũng không nhúc nhích.
Ngô Hi vụng trộm liếc mắt nhìn tới Lục Tĩnh Sanh, tư thái nàng không động đậy cùng biên kịch Diệp đối diện kia giống nhau như đúc.
Khục...khục Ngô Hi hắng giọng, thẳng lưng. Tuy rằng bầu không khí bây giờ rất kỳ quái, khó nắm bắt, yêu hận tình cừu rắc rối phức tạp... Nhưng nàng cũng phải kiên trì tiếp tục.
Đang muốn lên tiếng, Lục Tĩnh Sanh liền mở miệng trước:
"Tại sao phải trở về."
Ngô Hi: "..." Khá tốt chậm một bước, bằng không thì chen ngang lời lão bản, cũng thành quá lúng túng đi.
Lục Tĩnh Sanh dừng ở Diệp Hiểu Quân, dường như thời gian ở giữa hai người đều dừng lại.
Diệp Hiểu Quân không có trả lời.
Lưng Ngô Hi đều muốn ướt, áp khí thật đáng sợ... Vì cái gì tôi lại ở chỗ này, Mẹ ơi!
Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên đứng lên, rời đi, lúc cánh cửa mở ra mang đến một cỗ gió thổi mạnh tới khiến cho tóc của Ngô Hi nhấc lên, còn tưởng rằng phải nghe thấy một tiếng vang thật lớn, không nghĩ tới cuối cùng thanh âm đóng cửa không lớn không nhỏ, bị tận lực áp chế.
"Cái kia..." Ngô Hi liếm liếm đôi môi khô ráo, Diệp Hiểu Quân hướng nàng mỉm cười, nhìn đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt thân thiện, làm cho tâm tình Ngô Hi chậm lại không ít. Đến cùng ai mới là người chủ động ước hẹn đây, trong lòng nàng tự mắng chính mình một câu, đoán không ra ý tứ lão bản, cũng không rõ các loại gúc mắc trong nội bộ Bác Triển, phương pháp tốt nhất chính là trễ lại một chút.
"Hôm nay kết thúc ở đây, Diệp tiểu thư trở về chờ thông báo có được không?"
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu: "Cảm ơn, đã làm phiền cô."
"Sẽ không."
Diệp Hiểu Quân đẩy cửa đi ra đứng ở trên hành lang Bác Triển, địa phường quen thuộc lại có chút xa lạ, thanh xuân của nàng đều cống hiến cho cái công ty này, nhiều lần suy thịnh, nhưng cũng không có tĩnh mịch như ngày hôm nay. Nhìn qua hành lang trống rỗng, trong nội tâm vô cớ mà buồn.
Ánh mắt thoáng chếch đi, Lục Tĩnh Sanh rõ ràng chưa có bỏ đi, nàng đứng ở nghiêng phía sau cô.
Diệp Hiểu Quân nhìn trở lại, trong nháy mắt đối mặt đó, khuôn mặt của Tĩnh Sanh khuôn khẽ nhăn một cái, sải bước tiến lên đem nàng ôm chặt lấy.
Trong nháy mắt có cỗ nhiệt lượng đánh vào đáy lòng, thân thể của Diệp Hiểu Quân lay động suýt nữa ngã sấp xuống.
Mùi hương quen thuộc cùng tư thế ôm này làm cho nàng trong nhất thời sống mũi cay cay, tầm mắt nhanh chóng mơ hồ.
Tại sao phải trở về?
Diệp Hiểu Quân giơ cánh tay lên, ôm lấy nàng:
"Nơi này có thứ chị không bỏ xuống được..."
Lục Tĩnh Sanh ôm càng chặt, ngón tay xen vào giữa những sợi tóc sau gáy cô, dùng sức đem cô áp hướng trong ngực của mình. Diệp Hiểu Quân đem khuôn mặt vùi vào trong ngực của nàng, nước mắt hướng trên áo nàng mà cọ.
Vừa rồi tại trong phòng họp, lúc Lục Tĩnh Sanh đặt ra câu hỏi mang theo chút ít tức giận không rõ ràng, Diệp Hiểu Quân cũng không phải người ưa thích ở trước mặt người không liên quan thể hiện ra tâm tình của mình, cho nên không có trả lời nàng. Cô có nghĩ qua, lúc trước Lục Tĩnh Sanh làm cho nàng "Cút", cô đã rời đi, nhưng bây giờ cô mặt dày đi ngược trở về, Lục Tĩnh Sanh sẽ dùng cái dạng thái độ gì đối đãi cô.
Sẽ cảm thấy là cô quấn quít bám chặt lấy? Sẽ lại làm cho cô rời đi? Cô chưa từng làm ra hành động đã chia tay còn "Dây dưa" không dứt.
Qua thời gian chia tay này, Lục Tĩnh Sanh gầy đi rất nhiều, Diệp Hiểu Quân trôi qua cũng không được tốt.
Cảnh tượng cùng Lục Tĩnh Sanh vạch mặt cãi lộn lần kia vẫn thường xuyên xuất hiện trong mộng cảnh ngắn ngủi của cô, thanh âm bén nhọn cùng hình ảnh nước mắt rơi làm cho người ta khổ sở vẫn luôn một mực dây dưa tại trong tâm trí của cô, làm cho cô luôn bị mất ngủ.
Đêm ngủ không được, mở mắt nhìn căn phòng lạ lẫm, cô lại nghĩ tới Lục Tĩnh Sanh, không thể phủ nhận.
Lúc rời đi là có hỏa khí, lời lẽ giao chiến, ngôn ngữ bạo lực cũng không so với nắm đấm dịu dàng, một khắc này cô rõ ràng tính cách cùng tam quan khác biệt làm nảy sinh ra mâu thuẫn rút cuộc đã triệt để bộc phát, đã đến lúc phải rời đi, cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi rời khỏi, quãng thời gian trước kia hết thảy giống như một cái băng dán thô lỗ, gắt gao bao lấy lòng cô. Tại một khắc khi cô tỉnh dậy, tại trong lúc cô chờ đèn đỏ, tại khi cô đứng quét thẻ tính tiền chờ nhân viên thu ngân đóng dấu, đều như cảm thấy có bóng lưng của Lục Tĩnh Sanh từng theo cùng mình, rõ ràng nhung nhớ cùng nhiều lần ép hỏi chính mình "Thật sự cũng chỉ có thể như vậy ư", rõ ràng cô vẫn còn yêu người kia rất nhiều mà.
Từ lúc ban đầu gặp nhau mãi cho đến thời khắc chia tay đó, từng màn vô cùng rõ ràng đặt tại trong đầu Diệp Hiểu Quân. Những lúc như này nàng thật hi vọng trí nhớ của mình được như người bình thường.
Nếu tính rõ ra chẳng qua là tính cách của các nàng không thích hợp dẫn đến chia tay, có lẽ lần tách đi này cũng liền thật sự rời đi.
Nhưng hiện tại, tình huống lúc này...
Vừa nghĩ tới này sau này không thể gặp lại Lục Tĩnh Sanh, không thể lại nhìn thấy dáng tươi cười đẹp mắt của nàng, không thể lại được ở bên cạnh nàng, làm bạn cùng nàng đi đến tương lai không biết phía trước, Diệp Hiểu Quân cảm thấy không cam lòng, thật không thể cam tâm.
Không có nghĩ tới là, ngay sau khi nàng rời khỏi "Thực chiến" lại đến nhanh như vậy, tin tức về Bác Triển nàng vẫn luôn theo dõi, thời gian thật vừa vặn, không khỏi làm cho nàng hoài nghi trận cãi lộn lần này vốn là cạm bẫy mà Đường Cảnh Lộ bày ra.
Có chút vọng tưởng bị hại rồi.
Vấn đề giữa nàng cùng Lục Tĩnh Sanh, nàng vẫn luôn rất rõ ràng, cũng không phải là ai đặt ra cạm bẫy, là tính cách các nàng không thích hợp. Tính cách có thể từ từ bổ khuyết, nhưng vấn đề căn bản là mài giũa không được.
Bearxxx, cái ác mộng này.
Nếu như không tìm cách giải quyết vấn đề căn bản, thì vấn đề này sẽ còn tuần hoàn thêm nhiều lần nữa, thẳng đến khi hao hết tất cả tinh lực của các nàng.
Nếu có một ngày nàng có dũng khí trở lại gặp Lục Tĩnh Sanh, tất nhiên cũng là thời điểm nàng đã nghĩ đến giải quyết vấn đề Bearxxx này. Còn kém một bước cuối cùng, đó là Bác Triển lúc này cần người, Diệp Hiểu Quân không thể đợi thêm nữa.
Huống chi, bước cuối cùng này cũng chỉ có trở lại bên người Lục Tĩnh Sanh, mới có thể thực hiện.
Cho nên, cô đã sớm lên kế hoạch một cuộc gặp lại. Cho dù là Lục Tĩnh Sanh cảm thấy cô không buông bỏ được, cô cũng nguyện ý nâng đỡ Bác Triển lần nữa đi vào quỹ đạo, về phần sau đó... Đi một bước tính một bước.
May mắn, là loại gặp lại này.
Ngô Hi đang muốn đi ra ngoài, cửa vừa mở đã bị một cỗ đại lực đẩy trở về, suýt chút đem khuôn mặt của nàng lật ngang.
Tiểu Quý chui vào, đối với nàng thủ thế.
"Ôi chao!" Ngô Hi thấy nàng đóng cửa lại, không hiểu cho lắm.
"Đến đến đến." Tiểu Quý đè nặng thanh âm mang nàng ngồi trở lại bên bàn, "Đợi một lát rồi hãy đi ra, không vội."
Đỉnh đầu Ngô Hi nổi lên vô số dấu chấm hỏi (???).
Hai người đều khóc mệt, đứng không được lâu, buông ra ôm ấp nhìn khuôn mặt lấm tấm nước mắt của đối phương, có chút không ý tứ, cùng đi tới phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh.
Tiểu Quý cùng Ngô Hi cuối cùng có thể đi ra, hai người chồng lên dán vào bên tường chỉ lộ ra một đầu, hướng theo phương hướng văn phòng của Lão bản thăm dò.
Sài Trăn xuất hiện ở bên cạnh hai người, theo các nàng liếc mắt nhìn về sau, thanh âm bình tĩnh hỏi: "Hai người đang nhìn cái gì."
"Tôi đang ——" chưa nói hết câu, chân tiểu Quý như nhũn ra, thoáng cái cắm xuống đất, thuận tiện chống đỡ sức nặng của hai người, cả khuôn mặt đều tái đi...
Hai người mới vừa rồi còn cùng ôm nhau khóc, giờ đây mặt đối mặt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, lại có chút xa lạ.
Cũng là bởi vì xa lạ, mà có một phần đặc biệt ngượng ngùng, đã từng vô cùng quen thuộc như vậy nhưng lại có loại cảm giác mới mẻ không đồng dạng.
Lục Tĩnh Sanh kêu Sài Trăn đem tới hai chén cà phê, sau khi thu được điện thoại Sài Trăn ngẩng đầu, lão đại tiểu Quý gác ở trên mặt bàn, móng vuốt nhỏ đặt ở hai bên tựa như tiểu long miêu đang giơ móng vuốt, cặp mắt tràn đầy chờ mong vô hạn.
Sài Trăn đau đầu: "Tốt tốt, để cô đưa đi."
Tiểu Quý bưng cà phê nện từng bước nhẹ nhàng, bước tới gõ cửa phòng Lục Tĩnh Sanh, thời điểm đem cà phê đưa vào trông thấy Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh ngồi đối diện, mặt đối mặt, hai người mang theo vui vẻ, tư thế ngồi có chút khách khí, tâm tình truyền cho cả văn phòng có loại cảm giác ấm áp tốt đẹp.
Nước mắt Tiểu Quý suýt tý nữa rớt tại trong cà phê.
"Em làm sao vậy." Lục Tĩnh Sanh nhìn bộ dáng nàng bưng cà phê cũng không có ý muốn hạ xuống, buồn cười nói, "Không nhận ra?"
"Tiểu Quý." Diệp Hiểu Quân đối với nàng cười, "Đã lâu không gặp."
Tiểu Quý vừa đem cà phê để xuống, liền nắm chặt bàn tay của Diệp Hiểu Quân: "Diệp lão sư ——! Em biết ngay chị sẽ trở lại! Chị có biết Boss đều rất nhiều nhớ chị không? Chị có biết em suy nghĩ tới chị nhiều như nào không... Ô ô... Em biết mà..."
Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh đối mặt một chút, Lục Tĩnh Sanh có chút lúng túng, cứng rắn bật ra một tiếng ho khan: "Được rồi tiểu Quý, em đi ra ngoài trước, để bọn chị trò chuyện tâm tình."
Tiểu Quý xoa xoa nước mắt cũng cảm thấy chính mình làm bóng đèn, nhưng nàng là nghĩ muốn tận mắt chứng kiến màn gặp lại tốt đẹp này a! Chính là muốn chứng minh suy nghĩ trong lòng mình là đúng, boss cùng Diệp lão sư chính là không có tách ra đấy!
Diệp Hiểu Quân nhìn thoáng qua khay cà phê, nói với tiểu Quý: "Phiền phức em, đem tới ít đường viên cùng sữa tươi."
"Ôi chao! Được ạ!"
Lục Tĩnh Sanh nhìn qua nàng, không chịu đem ánh mắt rời đi.
Hết thảy về Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân thủy chung nhớ không quên.
Uống vào cà phê, Diệp Hiểu Quân hỏi thăm những chuyện xảy ra gần đây, Lục Tĩnh Sanh từng cái đều báo cho biết.
Lục Tĩnh Sanh nói: "Nhắc tới những chuyện này, em nên hướng chị nói lời xin lỗi. Là tầm mắt của em quá hạn hẹp có một số việc còn chưa rõ đã tự định luận..." Nàng không có ý tứ, điểm điểm chóp mũi, "Em đã rõ cái gì là diễn tập, cái gì là thực chiến, về sau Đường Cảnh Lộ thật sự xuất thủ, hết thảy cũng như lời chị đã nói, thế nhưng lúc chị nói đã bị em làm cho tức giận bỏ đi. Em muốn đi tìm chị, nhưng lại không có thực sự đi tìm... Này... Nói đến cùng là đề cao mặt mũi, chị biết con người của em mà, em sợ chị cảm thấy em quấn quít bám chặt lấy, chia tay rồi còn không có phân rõ ràng."
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu: "Không sao, loại sự tình này để chị làm là tốt rồi."
Lục Tĩnh Sanh cắn môi, ngân ngấn nước mắt, tâm tình hòa hoãn, lại mở miệng, thanh âm vẫn còn có chút run: "Thật sự, trước kia người lớn cười em tuổi còn nhỏ, nói nhường cho em, em cũng không có coi là thật. Nhưng qua đoạn thời gian này em một mực luôn nghĩ... Lúc ấy, em nói hoàn toàn tin tưởng chị thế nhưng là em tự lừa mình dối người, em không phải tin hết thảy, em cảm thấy được chuyện này không đúng, coi như là việc này em không biết. Em sai rồi, là thật sai rồi, lại không có dũng khí đi tìm chị nhận sai... Chứng kiến chị ngồi ở kia, nhận lời mời phòng vấn, em đã nghĩ thật sự không phải ai khác mà chính là em... Làm bộ thì rất lợi hại, kỳ thật ngay cả dũng khí thừa nhận sai lầm đều không có."
Lục Tĩnh Sanh cúi đầu, không nhìn được mặt của nàng, chỉ nhìn thấy nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Diệp Hiểu Quân sờ sờ đầu của nàng: "Cãi lộn vĩnh viễn không phải là toàn bộ lỗi thuộc về một bên, kỳ thật trên thế giới này vốn là không có đúng sai tuyệt đối. Chị không tìm được phương thức hữu hiệu cùng em giao tiếp, cho nên chị cũng phải gánh chịu hậu quả. Nếu như khi đó chị có thể tĩnh táo một chút, ngẫm lại nhiều hơn nữa, giải thích cùng em nhiều hơn chút, có lẽ kết quả sẽ không giống vậy."
Đem mặt của nàng nâng lên, thay nàng lau đi nước mắt.
Lúc này Lục Tĩnh Sanh thiếu đi bộ dáng cường thế trước sau như một, mi tâm nhấc lên, lông mi cùng đôi mắt bị nước mắt thấm ướt, bờ môi đều đỏ hơn.
"Về sau bất luận chị có nói gì, em đều nghe, em đều tin." Lục Tĩnh Sanh cầm chặt tay của cô.
Diệp Hiểu Quân trong lòng đau nhức.
Không muốn làm cho nàng khóc.
Diệp Hiểu Quân tự nói với chính mình, về sau cũng sẽ không thể làm cho nàng khóc.
...
Lục Tĩnh Sanh nói đêm nay mời khách, gọi tiểu Quý và Sài Trăn cùng nhau đi ăn. Gọi điện thoại cho Đồng Ấu Ninh, Đồng Ấu Ninh nói nàng tám giờ mới có thể quay hết cảnh phim, mệt mỏi, muốn về nhà ngủ. Lục Tĩnh Sanh nói Diệp Hiểu Quân đã trở về, Đồng Ấu Ninh lập tức có tinh thần, hỏi địa điểm đã xác định chưa? Nàng diễn xong đuổi đi qua.
"Cậu sao mà... Diệp Hiểu Quân so với khuê mật thân cận còn trọng yếu hơn là sao!" Lục Tĩnh Sanh dỗi nở nụ cười.
Đồng Ấu Ninh cũng không có thời gian cùng nàng nói nhảm, lập tức bát quái Diệp Hiểu Quân vì cái gì trở về, tại sao trở về. Lục Tĩnh Sanh không vui, cái gì gọi là vì cái gì mà trở về, tiểu tình lữ nhao nhao một đoạn thời gian, tỉnh táo hết giận rồi dĩ nhiên là trở về, cậu còn muốn nhìn khuê mật của cậu thống khổ sống qua quãng đời còn lại sao?
Đồng Ấu Ninh cũng lười mắng lại là ai trong đêm đông gió tuyết ồn ào bắt nàng theo cùng giảm bớt đau khổ vì thất tình, đứng trên tầng cao nhất nằm ăn bông tuyết uống gió Tây Bắc...
"Bất quá lúc này Diệp Hiểu Quân trở về cũng thực là trượng nghĩa đấy, tất cả mọi người đều đi, vậy mà chị ấy nghịch đạo trở về. Thật sự, Tráng Tráng, tam quan của các cậu không phải không hợp, nhao nhao thì nhao nhao, nhưng chị gái này hoàn toàn chính xác có lương tâm, không nhiều người được như vậy."
Lục Tĩnh Sanh nói cảm thấy hơn 12 nghìn vạn chuyển khoản lúc trước cũng là Diệp Hiểu Quân làm.
"Cậu liền vụng trộm vui cười a. Được rồi, buổi tối gặp, đêm nay nhất định vô cùng náo nhiệt đây, thuận tiện đem một vài chuyện trọng yếu thảo luận, chờ tớ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.