Rút cuộc cũng nói rõ rồi.
Lục Tĩnh Sanh đem những lời này để ở trong lòng thật lâu, Diệp Hiểu Quân biết rõ.
Hồi trước nàng từng đưa ra đề nghị này, lúc ấy vẫn còn cẩn thận từng li từng tí, mang theo dáng tươi cười, sợ Diệp Hiểu Quân mất hứng, kết quả là mất hứng.
Lúc này nàng chém đinh chặt sắt, không có một chút ý định nhượng bộ.
Diệp Hiểu Quân đón ánh mắt kiên định của nàng, lui về sau một bước.
Trong nội tâm bị chặn bởi một khối đá tảng, nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Lục Tĩnh Sanh thấy bộ dạng nàng như này một mực muốn kéo nàng, nàng mãnh liệt vung tay lên đem Lục Tĩnh Sanh bỏ qua.
"Em không tin tôi." Diệp Hiểu Quân nhìn nàng càng lui về phía sau, lùi thêm vài bước sau chạy ra khỏi rừng cây.
Lục Tĩnh Sanh nghĩ gọi lại nàng, thế nhưng lại không mở miệng.
"Tĩnh Sanh!" Đồng Ấu Ninh cùng một đám người tổ kịch xông vào rừng cây, trông thấy Lục Tĩnh Sanh một thân một mình đứng ở chỗ này có chút quỷ dị, "Cậu, cậu không sao đấy chứ?"
Lục Tĩnh Sanh phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt nói một câu: "Không có việc gì."
Nhóm người Tổ kịch chạy tới nên cả đám đang thở hồng hộc, liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
"Biên kịch Diệp đâu?" Đồng Ấu Ninh hỏi nàng.
"Đi rồi."
"Rời đi?"
Lục Tĩnh Sanh ai cũng không nhìn, hướng xe của mình đi vào.
Hứa Ảnh Thiên cùng Đồng Ấu Ninh liếc nhau, phó đạo diễn mặt mũi tràn đầy mồ hôi, nói cùng những người khác: "Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-muon-noi-cho-nguoi/1362153/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.