Cả bàn rượu ngon, món ngon, chủ nhân căn dặn, không thể khi dễ bạn gái nàng, Diệp Hiểu Quân cũng không uống được, Đồng Ấu Ninh đang trong thời hạn tuyên truyền cần triệt để kiêng thuốc bỏ rượu, đến cuối cùng cũng chỉ có một mình Lục Tĩnh Sanh uống, uống hai ngụm không uống nổi nữa, quá chán.
"Tôi cùng cô uống hai chén đi." Hứa Ảnh Thiên nhìn Lục Tĩnh Sanh đều uống đến buồn bực, chủ động tới cùng nàng.
Đồng Ấu Ninh dùng mu bàn tay chống cằm, đặc biệt tò mò nhìn chằm chằm vào nàng: "Trước kia không có cảm thấy chị ôn nhu như vậy a, đối với tôi làm sao lại yêu thích rống to kêu to như vậy."
"Đừng nháo." Hứa Ảnh Thiên đem đầu nàng đẩy trở về, "Cô tại sao không nói tới thời điểm mới quen biết, khi ấy cô có bao nhiêu đáng ghét đây? Hơn nữa uống rượu thật không có thể một mình, dễ dàng uống say, tôi thật lâu không uống rồi mượn Lục tiểu thư rót cho hai chén."
Đồng Ấu Ninh ghét bỏ nói: "Đừng có uống xong hai chén rồi ôm tôi khóc, kêu ca đau nhức, kể lể tình sử, cẩn thận sập nền nhà đấy."
Hứa Ảnh Thiên chậm rãi mà uống rượu, tóc dài nửa ẩm ướt khoác trên đầu vai, so với ngày bình thường một thân bác sĩ tự giác, đem chính mình dọn dẹp cẩn thận tỉ mỉ, lúc này nàng tự nhiên hơn rất nhiều, tóc mái ngang trán che lên tròng kính, mắt lé nhìn Đồng Ấu Ninh, độ cong khóe miệng mang theo vẻ nhìn thấu giảo hoạt: "Tôi kêu ca cái gì a."
Đồng Ấu Ninh hỏi Lục Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-muon-noi-cho-nguoi/1362147/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.