Cánh tay Lục Tĩnh Sanh cả ngày vừa chua xót lại tê dại, cầm cái chén nước đều run run, đành phải dùng tay trái thay thế.
Đến tiểu Quý vì nàng đưa đến cơm trưa dù không nói chuyện, nhưng đều nhìn ở trong mắt.
Nàng thật sự rất ngạc nhiên, thật sự rất bát quái, thật sự vô cùng vô cùng muốn biết tối hôm qua boss đi nơi nào, vì cái gì hôm nay cánh tay sẽ mỏi!
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở trên ghế sofa lật báo, ánh mắt không có rời khỏi: "Em nhìn lén chị đã lâu, có lời gì muốn nói sao?"
Tiểu Quý đem cà phê bưng tới, suy nghĩ một chút vẫn là không dám hỏi, nàng còn băn khoăn lương một năm hai mươi vạn: "Boss, ngày hôm qua chị không có tới công ty, Tương Tiểu Phù tới đây nói [Vân Đoan] chiếu một tuần, phòng bán vé phá mốc ba trăm triệu rồi."
"A?" Lục Tĩnh Sanh buông tờ báo, "Đây là tin tốt. Sẽ nhanh vượt qua năm trăm triệu, cũng nên mở tiệc ăn mừng rồi. Chuyện này giao cho em xử lý, tiệc cuối năm của công ty phải làm thật tốt. Em cùng bên tài chính lên kế hoạch một chút, cuối năm tiền lì xì là sẽ có, đi du lịch hay là tặng lễ vật cho mỗi người, mọi người quyết định."
"Tốt boss! Xuất ngoại chơi! Thật tốt quá! Em thật sự là yêu chị chết mất boss!" Vừa nói đến chơi, tròng mắt tiểu Quý tỏa sáng, đặc biệt hưng phấn, còn kém vẫy đuôi níu lấy nữa thôi.
Lục Tĩnh Sanh đem tờ báo xoay nện ở trên đầu nàng: "Có thể có chút tiền đồ không."
Tiểu Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-muon-noi-cho-nguoi/1362093/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.