Khương Hạo bị người đoạt đi, Thư Tử Tĩnh tại chỗ báo cảnh sát. Sau hai tư giờ vẫn như trước, không có tin tức.
Lúc nghe đến tin này Thư Bằng vốn còn muốn về nhà trách cứ con gái đôi câu, thế nhưng nhìn đến vết thương trên đầu gối cùng cánh tay nàng, tâm cũng mềm nhũn ra.
Thế nhưng Thư Tử Tĩnh lại tự trách, phụ thân cố ý dặn dò nàng tới đón người, nhất định là có việc phát sinh, nàng nên giữ vững tinh thần chú ý hơn nữa mới phải, đằng này lại để cho người khác dễ dàng cướp đi Khương Hạo như vậy... Người vô dụng như vậy, khó trách sẽ không được yêu thích.
Thư Bằng gọi bác sĩ tư nhân tới kiểm tra cho con gái một chút, bảo đảm không có thương tổn gì về gân cốt, mới an ủi: "Con trước nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ chuyện này nữa. Sắp thi rồi, đem tinh lực đặt ở trên cuộc thi đi."
Thư Tử Tĩnh gật gật đầu, lo lắng nói: "Thế tiểu Hạo..."
"Chuyện này ba sẽ xử lý."
Thư Bằng gọi điện thoại cho Khương Bác Văn, dù sao đều nên nói cho hắn biết, không bằng thẳng thắn một ít.
Không nghĩ tới Khương Bác Văn nói: "Hắn không phải con của em, chuyện của hắn không có quan hệ gì với em."
Thư Bằng cúp điện thoại, ngầm thở dài.
Thê tử Trần Du nói: "Chuyện này chúng ta trước không cần nhúng tay, nói đến cùng cũng là việc nhà bọn hắn. Chờ Bác Văn cần chúng ta giúp tự nhiên sẽ nói với chúng ta."
Thư Bằng gật gật đầu.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thư Tử Tĩnh đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-muon-noi-cho-nguoi/1362085/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.