Khi Thẩm Giai Nghị sấy tóc trở về thì đã thấy đống chăn bông trên đất, nhìn vẻ mặt của Giang Ý Mạn, anh lập tức hiểu được đây là ý muốn để anh ngủ dưới sàn, Thẩm Giai Nghị ôm chăn bông bước đến bên giường. Một bóng dáng cao lớn từng bước tới gần làm Giang Ý Mạn lại căng thẳng.
“Anh làm gì?” Giang Ý Mạn vội vàng dang rộng chân tay ra chiếm hết giường: “Đêm nay anh ngủ dưới đất đi, phải giữ ý tứ một chút chứ.”
Thẩm Giai Nghị đứng ở đầu giường nhìn Giang Ý Mạn mấy giây, bất lực lắc đầu, anh sẽ ngủ dưới sàn mà, nhưng chỉ là không muốn ngủ quá xa giường mà thôi.
Giang Ý Mạn nhìn thấy Thẩm Giai Nghị ngủ dưới chân giường, anh nằm ngửa hướng mặt lên trần nhà, hai mắt nhắm nghiền.
Ánh mắt cô chậm rãi dời xuống, dừng lại ở phần môi anh, giống như thạch vậy, hẳn là rất mềm!
Ôi! Cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
Thẩm Giai Nghị đột nhiên mở mắt ra liếc nhìn Giang Ý Mạn, cô sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại không dám nhúc nhích nữa.
Đêm nay, trôi qua thật êm đềm.
Hiên Hiên ngủ rất ngoan, Thẩm Giai Nghị cũng vậy, cả đêm chỉ có Giang Ý Mạn là lăn qua lăn lại, còn kéo hết chăn bông của Hiên Hiên.
Ầm một cái, Giang Ý Mạn rớt xuống sàn nhà, vậy mà cô vẫn chưa có tỉnh, trắng trợn ngủ bên cạnh Thẩm Giai Nghị!
Nửa đêm Hiên Hiên tỉnh dậy vì không có chăn bông, nhìn quanh tìm chăn thì thấy ba và dì đang ngủ cùng nhau.
Tư thế ngủ của ba ba rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chut-ngoai-y-muon-toi-sinh-con-cho-tong-tai-lanh-lung/500536/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.