“Ý anh là, tám năm trước anh và Giang Vũ Phỉ chỉ tổ chức hôn lễ thôi chứ chưa đi đăng kí kết hôn? Sau khi hai người có con thì anh mới đi đăng kí sao? Lại còn vụ đơn ly dị nữa!” Đột nhiên Dương cảm thấy có chút choáng váng. Nếu như Giang Vũ Phỉ không sinh hai đứa nhỏ, thì cô ấy và Thẩm Giai Nghị còn chưa có đi đăng kí kết hôn, càng không phải là vợ chồng! Rồi cả tại sao một tháng trước Thẩm Giai Nghị lại chuẩn bị đơn ly hôn? “Tôi không nhớ được những chuyện trước đây. Anh có biết gì không?” Thẩm Giai Nghị hỏi. Dương cũng không có biết nhiều, tuy rằng anh là bạn thân nhất của Thẩm Giai Nghị, hai người thường cùng nhau nói chuyện tâm sự, nhưng Thẩm Giai Nghị có bí mật riêng, không phải chuyện gì cũng sẽ nói cho anh. "À, tôi nhớ ra một điều, năm năm trước, trùng với khoảng thời gian vợ anh mang thai. Tối hôm đó, anh và tôi có đi làm vài chén, anh đã nói một số điều rất kỳ quái, nói rằng là đàn ông thì anh phải có trách nhiệm gì gì đó? Lúc đấy tôi cũng không quan tâm lắm, tôi chỉ nghĩ tâm tình anh đang không tốt. Liệu có phải anh do dự không biết có nên đăng kí kết hôn cùng Giang Vũ Phỉ hay không? Anh là vì hai đứa nhỏ?” Dương nói. Thẩm Giai Nghị lắc đầu, anh không nhớ được quá khứ, nhưng nếu những điều Dương nói là sự thật, trước đây anh thực sự rất ghét bỏ Giang Vũ Phỉ? Cô ta đã làm gì khiến anh ghét đến mức không đi đăng kí kết hôn? "Vậy bây giờ thì sao? Anh còn muốn ly hôn với cô ấy nữa không?" Dương hỏi Thẩm Giai Nghị. Dương cảm thấy nếu Thẩm Giai Nghị và Giang Vũ Phỉ vẫn ở bên nhau, thì sẽ không hạnh phúc, Giang Vũ Phỉ chưa bao giờ là đích đến đến cuối cùng của Thẩm Giai Nghị, là một người đàn ông, cuộc sống sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không tìm được người phụ nữ mình thích. Trước đây Thẩm Giai Nghị quan tâm đến quá nhiều thứ, anh luôn đặt người thân lên trên hết, phải hy sinh quá nhiều. “Hiện tại tôi không thể ly hôn được.” Thẩm Giai Nghị nói. Không thể ly hôn? Đúng vậy, pháp luật quy định, nếu người vợ đang mang thai thì người chồng không được đơn phương ly hôn, phải đợi sau khi sinh con xong. Dương nhìn ra được, Thẩm Giai Nghị đang tự mình gánh vác trách nghiệm rất nặng, anh sợ hai đứa trẻ đột ngột mất đi mẹ, sợ sẽ không ai chăm sóc được chúng, anh luôn lo nghĩ cho chúng mà không để tâm đến chính mình. “Nghị, anh cứ theo ý mình mà tùy ý quyết định, không cần quá để tâm đến người khác.” Tay Dương nặng nề rơi xuống trên vai Thẩm Giai Nghị, lại liếc mắt nhìn về phía Giang Ý Mạn đang nằm, cô gái ấy cũng là một sự lựa chọn tốt. A! Giang Ý Mạn lăn từ ghế sofa xuống. Thẩm Giai Nghị và Dương chạy tới, thấy Giang Ý Mạn đã nằm năn nóc trên sàn nhà, cả hai người chỉ có thể cười trừ. “Tại sao tôi lại ở đây?” Giang Ý Mạn hỏi. Cô không biết bằng cách nào mà mình đến được đây. Thẩm Giai Nghị nhìn Giang Ý Mạn, tâm tình cũng ổn định trở lại, xoay người đi phòng bếp lấy đồ ăn. Dương chớp lấy cơ hội, liền nhanh chóng bước tới đỡ Giang Ý Mạn lên. “Xin chào, tôi tên Dương, tôi là bạn của Thẩm Giai Nghị, là bác sĩ.” Dương cười tủm tỉm. Vốn dĩ ban đầu anh rất thích Giang Ý Mạn, nhưng cô đã bị Thẩm Giai Nghị nhắm mất, Dương không dám động đến, chỉ có thể âm thầm làm trợ thủ đắc lực cho anh bạn. "Xin chào, tôi là Giang Ý Mạn, tôi và anh Thẩm..." Giang Ý Mạn liếc nhìn Thẩm Giai Nghị đang ở trong phòng bếp: "Là bạn bè bình thường, vừa rồi cảm ơn anh đã cứu tôi." “Mà anh ấy đang làm gì trong phòng bếp vậy?” Giang Ý Mạn cảm thấy có chút xấu hổ khi nói chuyện cùng Dương. Cô không muốn ở đây lâu. “Anh ấy...” Dương cười nói: “Chắc là nghĩ em đói nên đi nấu cơm cho em đấy. Anh ấy nấu ăn đỉnh lắm.” Dương đột nhiên vươn cổ nói bên tai Giang Ý Mạn: "Nhưng hiếm khi thể hiện kỹ năng lắm, tôi biết anh ấy mười năm rồi mà mới chỉ được ăn có một lần." “Vậy sao?” Giang Ý Mạn cười cười. “Ừm, hình như tên đó phải lòng em rồi. Có thật hai người chỉ là bạn bè bình thường không?” Lòng Dương mang theo độc kế, muốn đào ra được bí mật nào đó trên người Giang Ý Mạn. “Đương nhiên.” Giang Ý Mạn cười đến khó xử: “Không biết anh ấy đang làm cái gì, tôi đi xem một chút.” Cô chui vào phòng bếp, Thẩm Giai Nghị đang nấu ăn, anh đặt một củ khoai tây lên thớt, chỉ nghe thấy tiếng dao rất nhịp nhàng, hai phút sau, củ khoai tây đã bị cắt thành sợi. Giang Ý Mạn kinh ngạc đi tới, cầm một sợi lên xem xét. "Ôi, cái sợi khoai tây này có thể xâu kim được luôn đấy! Tay nghề của anh tốt như vậy, từng học qua ẩm thực nào sao?" Giang Ý Mạn không thể tin được. Trên bàn ăn. Tất cả các món đều do Thẩm Giai Nghị làm, có khoai tây sợi chua cay, thịt lợn xào xả ớt, cá bằm ớt. Tất cả đều cay, ơ, sao anh ta biết Giang Ý Mạn thích ăn cay? “Ừ, ngon, rất ngon, còn ngon hơn cả nhà hàng 7 sao.” Giang Ý Mạn là người ngồi xuống đầu tiên, cô ăn ngay lập tức, bản thân thực sự đang rất đói. Lòng Dương trở nên chua xót khi nhìn những món ăn được bày trên bàn, anh và Thẩm Giai Nghị đã bên nhau mười mấy năm mà anh chỉ được ăn có một lần, hơn nữa chỉ có duy nhất mỗi món thịt lợn băm. Nhưng hôm nay Giang Ý Mạn lại được ăn tận mấy món liền, quả nhiên là trọng sắc khinh bạn! Dương mưu mô muốn ngồi cạnh Giang Ý Mạn, ai mà không muốn ngồi cùng mỹ nữ? Thẩm Giai Nghị bưng hai bát cơm đi tới, vừa lúc nhìn thấy Dương sắp ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Giai Nghị ho nhẹ hai tiếng, Dương vẫn giả bộ không hiểu, Thẩm Giai Nghị liền đi thẳng qua, đá văng Dương ra. Anh rất tự nhiên ngồi bên cạnh Giang Ý Mạn, đưa cho cô một bát cơm. “Cảm ơn.” Giang Ý Mạn nhận lấy, bắt đầu ăn. Dương đứng dậy, phẫn nộ nhìn Thẩm Giai Nghị, tên này thật quá đáng, đừng quên đây là nhà của ai, kiêu ngạo vừa thôi! Dương chỉ có thể ngậm ngùi đi đến ngồi đối diện bọn họ. Khi biết được Thẩm Giai Nghị chỉ mang hai bát cơm qua, Dương liền bùng nổ: "Thẩm Giai Nghị, cơm của tôi đâu?" "Không có tay à? Tự mình đi lấy đi." Thẩm Giai Nghị lạnh lùng nói. "..." Dương tức giận không nói lên lời. “Dương, anh tự mình đi lấy cơm đi nha. Lúc nãy Thẩm Giai Nghị đã bận bịu nấu cơm rồi, nhanh lên, nhanh lên.” Giang Ý Mạn ngẩng đầu cười nói với Dương. Tuy rằng cô chưa thân quen với Dương lắm, nhưng có thể thấy anh là một người rất dễ gần. "..." Hiện tại Dương đã hoàn toàn chắc chắn hai người này là một đôi, bọn họ đang nói giúp cho nhau kia kìa, Dương còn có thể làm gì? Chỉ có thể tự mình đi xới cơm. Giang Ý Mạn ăn ngấu nghiến, không thể trách cô được, Thẩm Giai Nghị nấu ăn ngon như vậy, nếu ngày nào cũng ăn đồ ăn anh nấu, chỉ sợ sau nửa năm nữa sẽ biến thành heo mất. Đang ăn ngon lành thì Giang Ý Mạn lại bị ho khi nuốt phải một miếng ớt, hai mắt đỏ hoe, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu. Thẩm Giai Nghị đi lấy cho cô ly nước, Giang Ý Mạn uống cạn một hơi, uống xong lại bị sặc, ho càng thêm ho, mặt Thẩm Giai Nghị đen lại, người phụ nữ này thật là, dù món ăn ngon đến đâu cũng nên ăn từ từ thôi chứ, cứ như thể bị bỏ đói ngàn năm ấy. Anh đứng sau Giang Ý Mạn, đưa tay vỗ lưng cho cô, động tác không nhẹ cũng không nặng, lực vỗ vừa phải, tựa hồ như rất quan tâm. Dương không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh này, Thẩm Giai Nghị cũng có ngày đi chăm sóc người khác? Dưới sự ân cần của Thẩm Giai Nghị, cuối cùng thì Giang Ý Mạn cũng không còn ho nữa, nhưng cô không dám ăn miếng lớn. “Cảm ơn!” Giang Ý Mạn nói với Thẩm Giai Nghị. Anh không nói chuyện, chỉ ngồi xuống tiếp tục ăn, Dương ngồi đối diện với bọn họ, vừa ăn vừa trò chuyện, luôn miệng hỏi Giang Ý Mạn mấy câu kỳ quái. Giang Ý Mạn cũng hay nói chuyện phiếm, trong nháy mắt, cô và Dương liền có cảm giác hận khi không gặp nhau sớm hơn, chỉ có Thẩm Giai Nghị là nghiêm túc ngồi ăn cơm. Sau bữa sáng. Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị cùng nhau rời khỏi nhà Dương, để lại một đống bát đũa còn thừa cho anh dọn, người ăn ít nhất, nhưng cuối cùng lại phải rửa bát, nghĩ lại thì thật thấy bất công! “Cô muốn đi đâu?” Thẩm Giai Nghị hỏi cô. Đi đâu? Nhất định không thể để anh ta đưa cô đến tập đoàn TM. “Anh đưa tôi về khu nhà tôi là được rồi.” Giang Ý Mạn nói. “Ừm.” "Anh... định sẽ giam lỏng Giang Vũ Phỉ lại sao, vậy còn Đoá Đoá và Hiên Hiên, anh định ngăn cấm cả chúng gặp mẹ sao? Anh có thể... để tâm đến mong muốn của hai đứa nhỏ một chút không?" Giang Ý Mạn đột nhiên nghĩ đến cảnh buổi sáng hai con thức dậy mà không có mẹ bên cạnh, nhất là Đoá Đoá, con bé vẫn rất phụ thuộc vào Giang Vũ Phỉ. "Được thôi, trừ phi cô nói cho tôi biết, vì cái gì mà cô lại quan tâm đến bọn chúng như vậy? Cô đi xét nghiệm ADN là có mục đích gì?" Thẩm Giai Nghị chăm chú nhìn Giang Ý Mạn. "Không phải tôi đã nói rồi sao, vì chúng là cháu của tôi mà. Nếu một ngày nào đó anh và Giang Vũ Phỉ ly hôn, cô ta chán ghét mà vứt bỏ hai đứa nhỏ, thì tôi sẽ nhận nuôi chúng, tôi sẽ chăm sóc cho chúng. Còn về việc xét nghiệm ADN, chẳng qua là do tôi thấy nhàm chán quá nên nghĩ ra việc để làm ấy mà! Là tôi muốn kiểm tra thay anh thôi, cũng rất có ích với anh, đúng không?" "Cho nên, xin anh đấy, chút tâm đến Đoá Đoá nhiều hơn một chút, đặt mình vào con bé mà suy xét vấn đề, có được không?" Giang Ý Mạn thâm thuý nhìn Thẩm Giai Nghị, hi vọng anh ta có thể gật đầu. "Tuỳ tâm trạng." Thẩm Giai Nghị lạnh nhạt nói. "Anh cảm thấy, có nên cho Đoá Đoá đến trường học không?" Đi học? Thẩm Giai Nghị cự tuyệt: "Không được, Đoá Đoá vừa hướng nội, vừa không biết nói chuyện, nếu đi học sẽ bị bạn bè bắt nạt!" "Ai mà chưa từng bị bắt nạt qua? Anh chưa từng bị người ta bắt nạt sao? Đừng có quá bao bọc Đoá Đoá như vậy." Thẩm Giai Nghị suy nghĩ những lời Giang Ý Mạn nói, có lẽ đây cũng là một biện pháp, hay là thử một chút, biết đâu lại có tác dụng? Ngay lúc anh gật đầu, Giang Ý Mạn liền nhảy dựng lên. "Để tôi, tôi sẽ chọn trường học cho Đoá Đoá. Tôi sẽ giúp anh chọn một trung tâm mẫu giáo thật chuyên nghiệp, đảm bảo Đoá Đoá sẽ được dạy dỗ trong môi trường tốt nhất, tôi sẽ trả tiền." Đã đến trước khu nhà Giang Ý Mạn, Thẩm Giai Nghị dừng xe lại. “Cô đối với Đóa Đóa và Hiên Hiên, thật sự chỉ là yêu mến đơn thuần?” Thẩm Giai Nghị lại nghi ngờ Giang Ý Mạn. "Tôi..." Giang Ý Mạn chỉ biết cười cười, hình như mặt của Thẩm Giai Nghị đang được phóng đại lên. “Cô làm sao?” Thẩm Giai Nghị vây quanh cô, thật gần, giọng anh nhẹ nhàng mà nam tính, nghe rất thích tai. "Tôi... tôi vào nhà đây." Giang Ý Mạn nhanh chóng đẩy Thẩm Giai Nghị ra, trực tiếp mở cửa xuống xe: “Trường học của Đóa Đóa giao cho tôi nhé, tôi sẽ lo liệu, xong xuôi tôi sẽ gọi cho anh nha." Giang Ý Mạn tung tăng chạy vào nhà, trong lòng thật vui vẻ. Thẩm Giai Nghị chống tay lên vô lăng nhìn Giang Ý Mạn chạy đi, cảm thấy thật buồn cười. Có cần phải vui đến vậy không?1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]