Chương trước
Chương sau
Thẩm Giai Nghị quay sang nhìn Giang Ý Mạn, trong lòng tự nhiên muốn nghe ý kiến ​​của cô, ngay cả chính Thẩm Giai Nghị cũng không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy.
“Này, đừng có nhìn tôi, đây là vợ anh mà, không phải của tôi. Dù sao nếu là tôi, tôi nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng, bị vợ lừa dối thế này quả là không tốt.” Giang Ý Mạn mỉm cười.
Dù sao cô tới đây là để xem Thẩm Giai Nghị sẽ xử Giang Vũ Phỉ như thế nào, chứ không muốn phát biểu ý kiến.
"Giai Nghị, anh đừng nghe Giang Ý Mạn nói bậy bạ. Đúng rồi, là cô ta, là cô ta đã tính kế hãm hại em, là cô ta đã tung mấy tấm ảnh đó lên mạng, Giai Nghị, là Giang Ý Mạn đã hại em!" Giang Vũ Phỉ tức giận chỉ tay vào Giang Ý Mạn, trực tiếp kéo cô xuống nước.
"Giai Nghị, em không nói dối, chính Giang Ý Mạn hãm hại em. Hôm nay đến tập đoàn TM, em cũng gặp cô ta ở đó. Nếu anh không tin, thì để Giang Ý Mạn tự mình nói đi.” Giang Vũ Phỉ rất vội vàng, chỉ có thể nói chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Thẩm Giai Nghị nhìn Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn có chút xấu hổ, lại bắt cô phải thừa nhận trước mặt Thẩm Giai Nghị rằng cô có quan hệ tình cảm với Từ Phong.
"Tôi đến tìm bạn trai tôi, sao, không được à?" Giang Ý Mạn khá bình tĩnh.
"Từ Phong là trợ lý của tổng giám đốc TM, lúc đó anh ta là người đưa tôi đến bể bơi, nếu nói đây không phải thủ đoạn của cô, tôi sẽ không tin.” Giang Vũ Phỉ nói.
Giang Ý Mạn cười rộ lên, đưa tay chọc vào cánh tay Thẩm Giai Nghị.
"Này, vợ anh thật buồn cười. Cô ấy đến gặp tổng giám đốc TM để bàn công việc, đương nhiên phải gặp trợ lý của người ta trước rồi! Chỉ vì Từ Phong có quan hệ với tôi, mà cô ấy đã đổ hết tội lỗi lên người tôi, thật là vô lí nha."
Sắc mặt Thẩm Giai Nghị càng đen hơn, hoàn toàn không tin lời của Giang Vũ Phỉ, có giải thích cũng vô dụng.
“Giai Nghị, Giai Nghị, anh nghe em nói, không phải như vậy, thật sự không phải như vậy.” Giang Vũ Phỉ ôm đùi Thẩm Giai Nghị.1
Anh lập tức đá văng ra, nắm lấy Giang Vũ Phỉ, trực tiếp lôi ra ngoài cửa.
“Anh muốn đưa em đi đâu?” Giang Vũ Phỉ bị Thẩm Giai Nghị kéo đi.
Anh rất khỏe.
“Phá thai.” Thẩm Giai Nghị lạnh lùng nói.
Anh không thể giữ lại đứa con trong bụng Giang Vũ Phỉ vì nó chắc chắn không phải con của anh.
“Không, không được, Giai Nghị, anh không thể mang em đi phá thai, đứa nhỏ thật sự là con của anh mà, Giai Nghị, em cầu xin anh.” Giang Vũ Phỉ hét lên, gầm lên, vô lực cầu xin.
Cho dù cô ta có làm gì, Thẩm Giai Nghị cũng sẽ không buông tha.
"Giai Nghị, đừng, đừng, đứa nhỏ là con của anh, Giai Nghị..." Giang Vũ Phỉ khóc rất đáng thương.
"Đang làm cái trò gì vậy hả?"
Một người phụ nữ duyên dáng, sang trọng, đeo kính râm, rất kiêu ngạo tiến vào, phía sau còn có mấy vệ sĩ to cao lực lưỡng, khí thế có chút uy lực.
Thẩm lão phu nhân?
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Thẩm Giai Nghị sửng sốt.
Anh tràn đầy bất mãn với Giang Vũ Phỉ, chắc chắn là cô ta đã gọi mẹ tới, nhưng ở trước mặt mẹ, anh cũng không để lộ ra ngoài.
“Nếu tôi không tới, thì hôm nay anh định giết chết cháu tôi à?” Bà mới vừa công tác tại nước ngoài về, con dâu đã gọi điện nói con trai bà đang nằm viện, nó lại mang thai. Đến nơi thì thấy cảnh tượng như vậy!
“Mẹ, có một số điều mẹ không hiểu đâu.” Thẩm Giai Nghị không muốn giải thích mấy chuyện đáng xấu hổ này.
“Mẹ còn hiểu rõ hơn con.” Thẩm lão phu nhân lạnh lùng liếc nhìn Giang Ý Mạn: “Giai Nghị, đừng bị mấy con đàn bà lừa gạt, mẹ tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Phỉ, nhất định là nó đã bị kẻ khác hãm hại.”
Giang Ý Mạn khoanh tay đứng sang một bên.
"Mẹ, đây là chuyện giữa con và Giang Vũ Phỉ. Đứa bé trong bụng cô ta không phải của con. Quan hệ giữa con với Giang Vũ Phỉ, con nghĩ đã đến lúc phải kết thúc rồi."
"Hôm nay có tôi ở đây, để xem người nào dám làm động vào cháu trai của tôi." Thẩm lão phu nhân rất cường thế.
Tính tình của bà và Thẩm Giai Nghị thật giống nhau, Giang Ý Mạn đứng xem.
"Mẹ, đứa bé trong bụng Giang Vũ Phỉ có lai lịch không rõ ràng, nó không thể là cháu của mẹ được."
"Giai Nghị, đây chỉ là con quá đa nghi thôi, ngoại trừ mấy tấm ảnh trên mạng ra thì không có chứng cứ gì, Tiểu Phỉ đã nói lúc đó nó không làm chuyện gì với người đàn ông kia cả. Nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà làm tổn thương đến đứa trẻ trong bụng nó, thì con bảo mẹ đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào đây?"
"Tiểu Phỉ đã nói rồi, là nó uống nhầm thuốc nên mới sơ suất mang thai thêm đứa nữa thôi."
"Con cũng thấy đấy, trước kia con nằm viện, là Tiểu Phỉ đã thức trắng nhiều đêm chăm sóc cho con, không giống như người nào đó, chỉ giỏi đi làm thương tổn người khác."
Thẩm lão phu nhân lại liếc nhìn Giang Ý Mạn, nửa câu cuối rõ ràng là dành cho cô!
"Ồ! Lời nói của Thẩm lão phu nhân nghe thật thú vị. Tôi lại rất tò mò, cái người chỉ giỏi làm thương tổn người khác kia là ai, mà lại khiến Thẩm lão phu nhân nhớ da diết như vậy?"
"Là ai thì người đó tự biết! Cổng Thẩm gia không phải ai cũng có thể vào được, chuyện chim sẻ mà lại đòi thành phượng hoàng, đâu phải ai muốn là đều có thể làm nổi, đặc biệt là cái loại người không biết trời cao đất dày, không biết xấu hổ."
Thẩm lão phu nhân lạnh lùng nói, từng câu từng chữ đều hướng về phía Giang Ý Mạn.
Không biết xấu hổ sao? Nói cô không biết xấu hổ? Haha! Thẩm lão phu nhân này đúng là miệng lưỡi hung ác, tuổi đã cao lại còn thích so đo tính toán.
Vốn dĩ cô đã là phượng hoàng rồi, còn cần phải thay đổi nữa sao?
"Nghe nói Thẩm gia dạy con cái rất có nề nếp, thế mà hôm nay con dâu lại được lên trang đầu tin tức thế này, chẹp, chẹp."
Thẩm lão phu nhân tức giận đến mức mặt mày tối sầm, giơ tay muốn tát cho Giang Ý Mạn một cái.
Giang Ý Mạn nắm lấy cổ tay bà ta.
“Tôi không phải con dâu của bà, bà làm gì có tư cách được đánh tôi.” Giang Ý Mạn hất tay Thẩm lão phu nhân ra, rất kiêu ngạo: “Chẳng qua, tôi nghĩ Thẩm lão phu nhân có thể nhận nuôi đứa nhỏ không nguồn gốc rõ ràng kia, bà thừa sức nuôi thêm một đứa cháu nữa mà. Dù sao cũng có nhiều tiền như vậy, nuôi đến năm nó mười tám tuổi thôi, chắc cũng không thành vấn đề nhỉ? "
Giang Ý Mạn khẽ mỉm cười, cô xoay người rời đi, thú vui đã gần hết rồi, ở lâu hơn nữa sẽ cảm thấy nhàm chán.
Thật ra tuy ngoài mặt Thẩm lão phu nhân tỏ ra tin tưởng Giang Vũ Phỉ, nhưng là bà đang muốn duy trì thể diện cho Thẩm gia, không thể để cho người ngoài đồn bậy bạ được.
Mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần đợi thêm 1 tháng nữa, vì khi thai nhi đến tuần thứ 12 mới có thể kiểm tra quan hệ huyết thống chính xác được.
Vừa ra khỏi khu phòng vip, Giang Ý Mạn liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào cầu thang, hình như anh ta đang giấu giếm gì đó, Giang Ý Mạn đuổi theo anh ta tận mấy tầng, người đàn ông này chạy rất nhanh.
“Vũ Diệp Nam, anh đứng lại cho tôi.”
"Chạy làm cái gì? Sao anh phải trốn tránh tôi?" Giang Ý Mạn đẩy Diệp Nam vào tường, đuổi theo tên này khiến cô mệt sắp tắt thở, chạy nhanh thật.
Vũ Diệp Nam rất khẩn trương, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Không... không... không có, tôi đâu làm cái gì?” Vũ Diệp Nam chột dạ.
Ở trước mặt Giang Ý Mạn, anh ta luôn cảm thấy mình bị đe dọa.
"Vậy sao vừa nhìn thấy tôi liền bỏ chạy? Bác sĩ Nhi khoa lại chạy đến Ngoại khoa làm gì?" Giang Ý Mạn nghi ngờ: "Anh biết chuyện Giang Vũ Phỉ có thai?"
Có thai?
Sắc mặt Diệp Nam thay đổi, đáy lòng run lên.
“Sao, chẳng lẽ đứa con trong bụng Giang Vũ Phỉ là của anh?” Giang Ý Mạn chế nhạo.
"Giang Vũ Phỉ mang thai? Khi nào, mang thai bao lâu rồi?" Diệp Nam hỏi rất nhiều vấn đề. Như thể anh ta thực sự không hề biết chuyện này.
Giang Ý Mạn đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh ta, da cũng thật đẹp.
“Giả bộ rất tốt nha."
“Tôi thật sự không biết Vũ Phỉ mang thai, đứa nhỏ không liên quan gì đến tôi, chắc hẳn là của Thẩm Giai Nghị.” Vũ Diệp Nam giải thích.
Anh ta vội vàng giải thích khiến Giang Ý Mạn càng thêm tò mò.
"Không phải anh nói mình thích Giang Vũ Phỉ sao? Nếu cô ta có con với Thẩm Giai Nghị, anh không ghen tị chút nào à? Không muốn chiếm hữu cô ta sao, lại để cô ta ở bên người đàn ông khác?" Tay Giang Ý Mạn véo vào mặt Vũ Diệp Nam.
Người đàn ông này không hề lương thiện như vẻ bề ngoài, Giang Ý Mạn rất muốn trừng phạt anh ta, nhưng hiện tại chưa phải lúc thích hợp để cô ra tay.
“Đứa nhỏ không phải của tôi.”
"Tôi sẽ chứng minh nó là của anh, chịu không?" Giang Ý Mạn cười cười, xoay người bước đi.
Vũ Diệp Nam lại bị doạ cho thân toàn mồ hôi lạnh.
Cô vừa lên xe, Từ Phong liền vọt lên.
“Giang tổng, Giang tổng, kịch có hay không?”
Anh nhìn mặt mày Giang Ý Mạn rạng rỡ thế kia, chắc là kịch hay lắm rồi.
“Mọi thứ còn kịch tính hơn tôi tưởng, Giang Vũ Phỉ thế mà lại đang mang thai đấy.”
"Mang thai? Tình tiết máu chó vậy sao?" Từ Phong kinh ngạc: "Giang tổng, cô nói Giang Vũ Phỉ mang thai, vậy cô ta sẽ trả Đóa Đóa và Hiên Hiên lại cho cô sao?"
“Tào lao!” Giang Ý Mạn đập vào trán Từ Phong một cái: “Mau cho người điều tra, tìm mọi cách chứng minh đứa con trong bụng Giang Vũ Phỉ không phải của Thẩm Giai Nghị..."
"Giang tổng, còn cần tìm cách làm gì nữa? Lần trước ấy, không phải chúng ta có quay video cảnh ân ái của Giang Vũ Phỉ và tên bác sĩ kia sao? Cô đem nó cho Thẩm Giai Nghị xem đi! Chỉ cần anh ta nhìn thấy cảnh trong video, Giang Vũ Phỉ sẽ trực tiếp được đưa vào cõi địa ngục.” Từ Phong nói.
Video?
Đúng vậy, suýt thì Giang Ý Mạn quên mất chuyện này, không phải cô ấy còn có video sao?
"Được, vài ngày nữa đúng lúc Giang gia lại tổ chức tiệc tùng. Vậy thì..." Giang Ý Mạn nhíu mày, Từ Phong đã hiểu.1
“Giang tổng, cô thật độc ác.”
Giang Ý Mạn cau mày, Từ Phong liền thêm ngôn ngữ: “Thế nhưng, tôi thích, a ha ha ha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.