“Tôi trông giống loại người hay mách lẻo như vậy sao?” Giang Ý Mạn nhìn bác sĩ, cười: “Thật ra, hôm nay tôi đến đây là để giúp anh.”
Giúp anh?
Tên bác sĩ không hiểu ý của Giang Ý Mạn.
"Nhìn xem, vừa rồi anh cũng nói mình thích Giang Vũ Phỉ nhiều năm rồi, nhưng vẫn chưa có được cô ấy, anh ngứa ngáy lắm đúng không? Tôi đây có một cách giúp anh có được Giang Vũ Phỉ, không cần cảm ơn tôi đâu.” Giang Ý Mạn nói.
“Có được cô ấy?” Bác sĩ vẫn là không hiểu.
Giang Ý Mạn khẽ cười, vỗ nhẹ hai tay, lập tức có hai người kéo Giang Vũ Phỉ đi vào, Giang Ý Mạn đã thăm dò Thẩm gia, nhân lúc Thẩm Giai Nghị đang ở bệnh viện chăn sóc Đoá Đoá, cô mua chuộc vài người hầu và bảo vệ, nhờ người bỏ trước cho Giang Vũ Phỉ một ít thuốc, rồi tính thời gian thật chuẩn xác! Bây giờ chắc là thuốc cũng sắp phát tác rồi.
"Vũ Phỉ? Vũ Phỉ?"
"Cô đã làm gì cô ấy?"
"Cô đã làm cái quái gì với cô ấy thế hả?"
Tên bác sĩ lo lắng, khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu xuất hiện ở đây, anh ta cảm thấy rất đau khổ.
"Nhìn xem, anh lại vội vàng rồi có phải không? Tôi đã nói là sẽ giúp anh mà, tôi có làm gì cô ta đâu. Chỉ là cho cô ta ăn một thứ, để lát nữa, cô ta nhất định sẽ chủ động nhào đến bên người anh, hôm nay anh hời lắm đấy nha."
Giang Ý Mạn quay người, mang theo tất cả người của cô đi ra ngoài.
Trong nhà kho lớn chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chut-ngoai-y-muon-toi-sinh-con-cho-tong-tai-lanh-lung/500502/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.