Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều chỉ trỏ vào cô, họ cảm thấy hành động của cô đặc biệt không phù hợp. Ba cô đang rất tức giận, vậy mà cô lại ngồi ung dung như vậy, thậm chí còn lấy một điếu thuốc từ trong túi ra hút ngay tại chỗ, rồi lại còn hỏi người bên cạnh có muốn làm một điếu không?
"Có biết là chị gái và anh rể con đã phải trả bao nhiêu tiền cho chiếc bình này không? Dù có vô lương tâm đến đâu, cũng không nên quá đáng như thế. Con đang làm cái quái gì vậy hả?" Giang Chí Quốc tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.
Nếu không phải khách khứa còn đang ở đây, sợ là ông ấy đã đem Giang Ý Mạn ra đánh cho tàn phế.
"Không phải chỉ là một cái bình tầm thường thôi sao? Nếu đã rơi rồi thì thôi! Tại sao phải làm to chuyện như vật chứ?" Giang Ý Mạn khinh thường.
Giang Vũ Phỉ cả kinh, vội vàng chạy tới.
“Tầm thường á?” Giang Vũ Phỉ nghiến răng, hai mắt đỏ bừng vì tức giận: “Cô biết giá trị của nó sao? 525 tỷ đấy, cô làm lụng cả đời cũng không mua nổi đâu. Em gái à, tại sao em lại trở lên sa đoạ như thế này? Em thấy chị được mọi người yêu thích hơn em, cho nên em cố ý phá hoại đồ của chị phải không? Hôm nay, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, tôi sẽ kiện cô.” Giang Vũ Phỉ nói nghiêm túc.
Dám đập vỡ loại đồ cổ giá trị lớn như thế này, cô có thể kiện cho Giang Ý Mạn phá sản, đủ cho cô ta đi ăn xin cả đời, để xem sau này cô ta còn dám kiêu ngạo nữa không.
"Đúng vậy! Giang tiểu thư, cô nhất định phải giải thích thật rõ ràng, cô sai rồi đấy."
"Bức bình phong phỉ thuý này là di vật văn hóa, rất có giá trị. Làm sao có thể nói vỡ rồi thì thôi được."
Mọi người đều vì Giang Vũ Phỉ mà lên tiếng, đều cảm thấy cô đã làm sai rồi.
Giang Ý Mạn đưa mắt nhìn ba, ông ấy đang tức đến mức tay đều phát run, hẳn là nghiêng về phía Giang Vũ Phỉ.
Giang Ý Mạn lại nhìn qua chỗ Thẩm Giai Nghị, anh đang ôm chặt Giang Vũ Phỉ, vì sợ có người sẽ làm tổn thương cô ta, cho nên anh đang bảo vệ, che chở cho vợ mình, đồng thời, anh nhìn Giang Ý Mạn với ánh mắt tràn ngập bài xích cùng khinh thường, Thẩm Giai Nghị là đang ghét bỏ cô?
"Giang Ý Mạn, tôi nghĩ cô không có gì để giải thích nữa! Cô vừa rồi là cố ý đánh rơi, căn bệnh đại tiểu thư này của cô chắc có lẽ đến chết cũng không sửa được, nhưng hôm nay, tôi sẽ không để yên đâu, tôi sẽ bắt cô phải trả cái giá thật đắt cho hành vi ngông cuồng của mình.” Giang Vũ Phỉ cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện.
Giang Ý Mạn sẽ bị bắt đi, về sau Giang Vũ Phỉ hoàn toàn có thể yên tâm, tuy rằng hôm nay mất đi một đồ vật đắt đỏ, nhưng nếu có thể tống cổ được Giang Ý Mạn đi thì cũng đáng.
“Chờ đã.” Giang Ý Mạn nói.
“Thế nào, em gái biết sợ rồi sao?” Giang Vũ Phỉ chế nhạo.
Để xem xem kế tiếp Giang Ý Mạn sẽ làm gì, cô ta đã đập chiếc bình ngay trước mắt mọi người, có biết bao cặp mắt làm chứng, lần này muốn chối bỏ cũng không được.
Thật không ngờ cô ta cũng có lúc ngu dốt như vậy, muốn gây sự chú ý bằng cách đập đồ à? A ha ha!
"Sợ sao? Không phải, em chỉ muốn nhắc nhở chị suy nghĩ kỹ một chút, đừng có nhắc tới món đồ cổ 525 tỷ kia, nếu chị muốn Giang gia trở thành trò cười, cổ phiếu của Giang thị bị tụt dốc không phanh, thì cứ gọi đi." Giang Ý Mạn cười cười.
“Ý cô là sao?” Giang Vũ Phỉ không hiểu.
Không chỉ Giang Vũ Phỉ không hiểu, mà tất cả mọi người có mặt đều không hiểu, rõ ràng là Giang Ý Mạn sắp gặp chuyện xui xẻo, nhưng tại sao cô ấy lại còn bình tĩnh hơn cả Giang Vũ Phỉ, cô ấy thật sự không sợ chết sao? Còn 525 tỷ kia nữa, sao nghe cô ấy nói có vẻ nhẹ nhàng vậy, cô ấy thật sự không để số tiền đó vào mắt? Giang tiểu thư này có phải là quá kiêu ngạo rồi không?
"Đến bây giờ mà cô vẫn nghĩ cái bình giá 525 tỷ này là hàng real sao?” Giang Ý Mạn bình tĩnh nói.
"Đương nhiên rồi! Nó là hàng thật, tôi mua nó ở buổi đấu giá, nó là món đồ Trương lão tiên sinh sưu tầm, cô không biết danh tiếng của Trương lão tiên sinh sao mà còn nghi ngờ? Em gái à, em làm sao vậy? Em trở nên thâm độc như vậy từ bao giờ? Vì muốn ánh đèn sân khấu dõi theo mình mà có thể bịa đặt linh tinh?”Giang Vũ Phỉ không tin.
Những người khác cũng không tin lời Giang Ý Mạn nói, bọn họ cho rằng cô chỉ đang kiếm cớ cho hành vi thiếu đạo đức kia của mình, Giang gia thật xấu hổ khi có một đứa con như vậy!
Giang Ý Mạn bình tĩnh cười, cô thản nhiên nhặt một mảnh vỡ từ dưới đất lên.
"Tôi không biết ở đây có bao nhiêu người am hiểu về đồ cổ, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi mọi người, chiếc bình bằng ngọc này trị giá tận 525 tỷ, phỏng chừng khối ngọc này phải là loại cao cấp! Vậy mà rất kỳ quái nha, làm sao bên trong ruột lại rỗng thế này?!"
"Bên trong bị rỗng?"
Một vài người tiến lại nhìn mảnh ngọc bích trong tay Giang Ý Mạn với vẻ mặt không tin nổi. Còn có một số người đã ngồi hẳn xuống nhặt những mảnh khác lên xem xét, tất cả đều cho ra cùng một kết quả.
"Xem ra đây quả thực là đồ giả rồi! Cô Vũ Phỉ bỏ ra 525 tỷ để mua một cái đồ giả."
"Đúng, đúng, xem ra Giang tiểu thư rất tinh mắt. Vừa nhìn qua đã biết đây là đồ giả."
"Ôi! Thế hoá ra cô ấy đập vỡ cáu bình này để chứng minh cho mọi người xem đây là đồ giả à? Đập tốt lắm, Giang tiểu thư thật tuyệt!"
Chẳng phút chốc bọn người kia đã trở mặt, vừa rồi còn mắng Giang Ý Mạn quá hống hách, vậy mà bây giờ lại khen cô tinh mắt.
Hiện tại, Thẩm Giai Nghị và Giang Vũ Phỉ đều đen mặt, giờ thì ai cũng biết bọn họ đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua một món hàng giả, mất mặt như vậy trước bao người, họ làm sao có thể chịu đựng được?
"Không, không thể nào, sao có thể là đồ giả, làm sao có thể có đồ giả ở buổi đấu giá? Trương lão tiên sinh là chủ nhân của bộ sưu tập lần này, làm sao lại là đồ giả được?" Giang Vũ Phỉ chạy tới bóp cổ Giang Ý Mạn, trực tiếp đè cô xuống bàn, vẻ mặt rất dữ tợn. Giang Ý Mạn còn chưa kịp chuẩn bị gì, bị cô ta đè xuống thì thôi đi, đến cổ họng cũng bị Giang Vũ Phỉ bóp đến sắp tắt thở. Cô ta giống như một con dã thú đang lên điên muốn tấn công con người.
"Giang Ý Mạn, nhất định là cô ghen tị với tôi, ghen tị vì tôi tốt hơn cô, thông minh hơn cô, cưới được một người chồng tốt hơn cô, vậy nên cô đang cố ý nói nhảm, cô đang cố ý làm tôi mất mặt đúng không?" Giang Vũ Phỉ điên rồi.
Giang Ý Mạn đau đến bật khóc.
Thẩm Giai Nghị đi tới, nắm chặt lấy tay Giang Vũ Phỉ: "Buông cô ấy ra."
Giọng anh rất lạnh lùng, không nghe ra được bao nhiêu cảm xúc, nhưng hành động của anh khiến Giang Ý Mạn cảm thấy ấm áp, cho dù mất trí nhớ, anh vẫn sẽ giúp cô.
“Ông xã, anh đừng cản em, là Giang Ý Mạn cố ý hãm hại chúng ta, đồ vật kia không thể là giả được, ông xã, anh tin em đi, nhất định là Giang Ý Mạn cố ý gài bẫy chúng ta.” Giang Vũ Phỉ không buông tay.
Rõ ràng đêm nay cô ta đã sắp xếp chuẩn bị rất ổn thoả, vậy mà lại bị Giang Ý Mạn đến phá đám, cô ta sẽ không bao giờ tin chiếc bình kia là đồ giả, dựa vào cái gì mà Giang Ý Mạn mới nói mấy câu, nó liền biến thành đồ giả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.