Hiên Hiên dùng hai tay nắm chặt điện thoại, cả người rất hồi hộp, vì cậu rất nhớ Giang Ý Mạn, sau một khoảng thời gian gắn bó, Hiên Hiên rất thích Giang Ý Mạn, tình yêu cậu dành cho cô thậm chí còn lớn hơn cả tình yêu của cậu dành cho mẹ, Giang Ý Mạn thực sự là một người rất đặc biệt đối với Hiên Hiên, cô dịu dàng ấm áp, lại hết mực yêu thương cậu. "Dì xin lỗi con, Hiên Hiên, dì đã không nói gì với con khi dì rời đi. Dì xin lỗi. Hiên Hiên, con phải vâng lời ba mẹ, cói gắng học tập thật tốt, nghe không?." Giang Ý Mạn ngồi trên sofa, dáng người nhỏ nhắn có chút cô độc. “Nhưng dì ơi… con nhớ dì.” Hiên Hiên khóc. Giọng nói uỷ khuất rất đáng thương, ba ba còn đang nằm hôn mê trên giường, dì Mạn lại rời đi, Hiên Hiên cảm giác như cả thế giới của cậu đều sụp đổ, tính tình của mẹ không tốt, mặt lúc nào cũng đầy sát khí, Hiên Hiên rất sợ hãi, cậu không dám tới gần. Đóa Đóa thì cứ khóc hoài, cả cái nhà này loạn hết cả lên. Hiên Hiên nhớ tới những ngày có Giang Ý Mạn ở bên cạnh, có người cùng chơi với cậu, cùng cậu nói chuyện, ngày nào cũng cười khúc khích. "Dì cũng rất nhớ Hiên Hiên và Đóa Đóa, nhưng dì có công việc riêng, nên không thể quay lại đấy được, Hiên Hiên phải dũng cảm lên nhé. Hơn nữa, chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp nhau cơ mà.” Giang Ý Mạn cười khổ. Tim cô đau đớn, từ khi rời khỏi Thẩm gia, cô chẳng được giây phút nào vui vẻ, cô luôn cảm thấy mình không còn tý sức lực nào để làm việc nữa. “Vậy, dì thật sự không thể trở về đây nữa sao?” Hiên Hiên hỏi. Bóng dáng cô đơn, nhỏ nhắn như một hạt cát giữa sa mạc mênh mông, cậu ngồi dựa vào góc tường trong căn phòng nhỏ của mình, mong chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, cậu luôn cảm thấy chỉ cần Giang Ý Mạn quay lại, thế giới này sẽ trở nên tươi sáng hơn, ngôi nhà này sẽ tốt hơn. “Thực xin lỗi, Hiên Hiên, dì chỉ biết nói xin lỗi con mà thôi.” Giang Ý Mạn từ chối. Thẩm gia không phải là chỗ thuộc về cô, Giang Ý Mạn hiểu rõ hơn ai hết nên không thể quay về, cô có thế giới của riêng mình. "Nhưng vừa nãy ba ba bị ngất. Sau khi biết dì rời đi, ba tức giận đến mức ho ra máu, đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Dì ơi, hay là dì quay lại đây thăm ba con một chút có được không? Nếu dì trở về gặp ba, thì ba nhất định sẽ tỉnh lại.” Hiên Hiên vừa khóc vừa nói. Cậu không phải là một đứa trẻ hay khóc, nhưng giờ đây cậu khóc vì thế giới nhỏ bé của cậu đã bị sụp đổ. "Bị ngất? Làm sao vậy? Không phải lúc chiều đã tỉnh rồi sao?" Giang Ý Mạn lo lắng. Chẳng trách hôm nay mí mắt phải không ngừng giật giật, hoá ra là Thẩm Giai Nghị lại ngất, còn ho ra rất nhiều máu? Lòng Giang Ý Mạn nóng như có lửa đốt, cô thật sự không biết sự ra đi của mình sẽ khiến Thẩm Giai Nghị tức giận ho cả ra máu, anh ta thật là ngốc, là người đàn ông ngốc nhất trên đời, tại sao anh phải bận tâm đến cô chứ? Giữa bọn họ sẽ không có kết quả tốt đẹp. "Con nghe người hầu nói, là do ba ba nghe tin dì rời đi, nên đã tức giận muốn đánh mẹ, nhưng còn chưa kịp đánh đã tức đến mức ho ra máu, hiện tại sức khỏe rất yếu, dì à, dì có thể đến đây được không?" Quay lại đây thăm ba ba con một chút thôi.” Hiên Hiên cầu xin. Giang Ý Mạn sững sờ, bởi vì lời nói của Hiên Hiên mà lòng cô trở nên rối bời, không biết phải làm sao. Bíp! Bíp! Bíp! Hiên Hiên vội tắt điện thoại đi vì nhìn thấy Giang Vũ Phỉ đi vào. “Hiên Hiên, con cầm điện thoại làm gì vậy?” Sắc mặt Giang Vũ Phỉ rất khó coi. Hiên Hiên cúp điện thoại vì sợ mẹ sẽ tức giận nếu biết mình gọi điện cho dì. “Con đang chơi game ạ.” Hiên Hiên nói. Chơi game? Giang Vũ Phỉ nghi ngờ. “Ba con vẫn đang nằm trên giường, hôn mê còn chưa tỉnh, vậy mà con còn có tâm trạng đi nghịch điện thoại?” Giang Vũ Phỉ mắng mỏ. “Con đi ngay đây ạ.” Hiên Hiên đặt điện thoại xuống bàn, chạy về phía phòng ba ba. Không biết dì Mạn có quay về không, nếu ba nhìn thấy dì về thì chức chắn sẽ mừng lắm, có lẽ bệnh của ba cũng sẽ được chữa khỏi, Hiên Hiên chạy đến phòng ba rồi nói nhỏ vào tai ba: Ba ơi, con đã bảo dì Mạn quay về rồi, ba ba tỉnh dậy đi mà. Tâm tình của Giang Ý Mạn trở lên phức tạp, cô đã rời đi thì sẽ không trở lại, bởi vì Giang Ý Mạn biết rất rõ Thẩm gia không hoan nghênh cô, Thẩm Giai Nghị cũng không phải là người quan trọng trong nhất cuộc đời cô, cô nằm trên sofa suy nghĩ suốt đêm dài... Ngày hôm sao. Cô vẫn đi làm như mọi khi, nhưng lần này lại mang theo hai quầng thâm mắt, chắc chắn là do đêm qua đã thức khuya. “Giang tổng, cô không sao chứ?” Từ Phong theo sát phía sau. “Hôm nay lịch trình thế nào?” Giang Ý Mạn một tay đút túi quần, có vẻ như qua một đêm mất ngủ, cô đã khôi phục lại tinh thần vốn có thường ngày. "Cũng không có việc gì quan trọng. Chỉ là gần đây cô không thường xuyên đến công ty, mặc dù tôi đã cố gắng giấu rất kỹ nhưng vẫn bị chủ tịch phát hiện. Chủ tịch nói nửa giờ sau cô phải đích thân gọi điện cho ông ấy.” Từ Phong nói. “Thầy?” Đúng vậy, chủ tịch tập đoàn TM chính là thầy của Giang Ý Mạn, họ tình cờ gặp nhau ở nước ngoài, cũng chính nhờ vị chủ tịch này mà Giang Ý Mạn mới có sự nghiệp như ngày hôm nay. Nhưng mối quan hệ này rất tế nhị, suy cho cùng cũng chỉ là quan hệ giữa thầy và học trò chứ không phải huyết thống, vậy mà thầy lại tin tưởng giao công ty cho Giang Ý Mạn, khiến càng có nhiều người đoán già đoán non về cô, nhưng thầy là một con cáo già, trên thương trường, không ai có thể chơi lại được lão, sự khôn khéo của Giang Ý Mạn cũng là từ lão mà học được. Vì vậy, Giang Ý Mạn cũng phải cẩn thận trước mặt người này, nhiều lần cô cũng không đoán được suy nghĩ của lão. "Đúng vậy, chiều hôm qua chủ tịch có gọi điện đến đây nhưng không gặp được cô." Từ Phong nói. “Được rồi, tôi hiểu rồi.” Giang Ý Mạn bước vào văn phòng. Nửa giờ sau, cô ấy call video cho thầy. "Hello! Lão soái ca." Giang Ý Mạn chào hỏi trước camera. Cô thường gọi thầy là lãi soái ca, bởi vì lão quả thực là một người đàn ông rất hấp dẫn, giống như gừng càng già càng cay, càng lớn tuổi, lão càng khiến các cô gái mê mẩn. "Gần đây thế nào rồi? Đã quen với môi trường ở bên đấy chưa?" Chủ tịch hỏi. "Quen rồi, quen lắm rồi, mọi thứ đều bình thường, cảm ơn lão soái ca đã hỏi thăm nha, vậy còn thầy, gần đây thầy thế nào rồi? Lại kiếm thêm được vài cô bạn gái rồi đúng không? Bọn họ sống hòa thuận với nhau chứ?" “Không có thêm cô nào, haha!” Chủ tịch cười lớn: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện vô bổ này nữa, có người nói dạo này con không thường xuyên đến công ty, tung tích cũng rất bí ẩn, còn có một số người nói rằng con đang bí mật gây dựng công ty riêng, lại có một số người nói, con có công ty riêng rồi thì sẽ sớm rời TM, chuyện này có đúng không, hả?” Chủ tịch nửa đùa nửa thật hỏi. “Vậy thì thầy có tin không?” Giang Ý Mạn hùng hồn đáp lại. Lão nở nụ cười: "Đoán xem?" "Thầy, người lại đang giễu cợt con à, con làm sao có khả năng đó? Hơn nữa, nếu không nhờ thầy, thì hôm nay con có thể ngồi ở chỗ này sao? Trong lòng con, thầy chính là ân nhân vĩ đại, kiếp này con sẽ vì người mà làm trâu làm ngựa, thầy cũng đừng có cố tìm cách xua đuổi con, con sẽ bám chặt ở nơi này, nhất định không chịu đi đâu!" Ý Mạn cười to. Vị chủ tịch kia được dụ dỗ đến vui mừng. Lão chưa bao giờ nghi ngờ Giang Ý Mạn, nhưng dạo này có người rất hay nhắc tới, nên lão mới hỏi. “Thầy, con không nói chuyện với thầy nữa, sắp đến một cuộc gọi quan trọng rồi, tạm biệt.” Giang Ý Mạn tắt cuộc gọi. Đừng nhìn cô vừa rồi nói chuyện thoải mái như vậy, không ai biết trái tim cô hoảng hốt thế nào, ngón tay đến giờ vẫn còn run rẩy, ai kêu lão thầy của cô là một con cáo già cơ chứ. Người đàn ông có thể khiến toàn thế giới phải nể phục, lão sẽ không thể có được ngày hôm nay nếu không có thực lực và bề dày kinh nghiệm. Giang Ý Mạn vẫn là rất non nớt khi đối mặt với thầy, vậy nên nếu còn nói chuyện lâu thêm chút nữa, cô sợ mình sẽ không giấu nổi tình trạng lúc này của bản thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]