"Đóa Đóa từ nhỏ đã đáng thương, nếu ngay cả tôi còn không yêu thương nó thì còn có ai thèm đoái hoài đến nó?” Thẩm Giai Nghị trong mắt có chút buồn bực.
Mặc dù anh là chủ tịch của một công ty lớn, nhưng cũng có vấn đề không giải quyết được, đó chính là Đóa Đóa, Giang Vũ Phỉ một lòng luôn hướng về công việc, cô ta chưa bao giờ quan tâm đến gia đình này.
“Đóa Đóa thực sự rất may mắn khi có một người ba như anh.” Giang Ý Mạn nói rất nghiêm túc, đó là những gì cô nghĩ.
Giờ ăn trưa!
Giang Ý Mạn, Thẩm Giai Nghị, Đóa Đóa, Hiên Hiên đều ngồi vào bàn ăn.
Hiên Hiên đang kể cho Giang Ý Mạn nghe về những chuyện thú vị xảy ra ở trường, Hiên Hiên rất thích nói chuyện với Giang Ý Mạn, giống như đang tâm sự với một người mẹ vậy, rất ấm áp.
Đóa Đóa không ăn nổi một miếng nào, nó cảm thấy rất ngán, không muốn ăn nữa nên tự mình đi lên lầu.
Thẩm Giai Nghị kêu người hầu đưa cơm vào phòng ngủ cho nó, còn phải giục Đóa Đóa ăn xong mới được đi, người hầu áp lực không ít, nửa canh giờ sau, người hầu cùng khay cơm vẫn còn nguyên đi xuống.
“Nó không ăn một tý gì sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Người hầu lắc đầu: "Dạ không, tiểu thư còn không thèm nhìn đến."
“Ừm!” Thẩm Giai Nghị thở dài, tự mình bưng khay đồ ăn mang lên lầu.
“Dì ơi, hôm nay ở nhà xảy ra chuyện gì vậy?” Hiên Hiên hỏi.
Cậu cảm thấy bầu không khí rất quái dị!
Giang Ý Mạn suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chut-ngoai-y-muon-toi-sinh-con-cho-tong-tai-lanh-lung/500450/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.