Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị sánh vai nhau đi vào biệt thự. Chiều cao chênh lệch giữa hai người nhiều hơn một cái đầu, Giang Ý Mạn nhỏ nhắn đáng yêu, Thẩm Giai Nghị thì cao lớn, ánh trăng kéo dài bóng dáng của bọn họ, bóng lưng đẹp đẽ, dáng người tuyệt mỹ. Không có giao tiếp trong suốt quá trình, nhưng chính sự yên tĩnh này lại rất hợp phong cảnh. Trong biệt thự! Giang Ý Mạn vừa đi tới cầu thang lầu một, liền nghe thấy tiếng kêu từ lầu hai, là Đóa Đóa, con bé đang khóc ư? Giang Ý Mạn kinh ngạc nhìn Thẩm Giai Nghị, không biết là chuyện gì đã xảy ra, tại sao Đóa Đóa lại khóc lớn như vậy. “Đóa Đóa mỗi đêm đều khó ngủ, có lẽ cô có thể trấn an con bé.” Thẩm Giai Nghị nói. Ánh sáng dịu dàng chiếu trên khuôn mặt lạnh lùng của anh. “Vậy nên anh mới đưa tôi đến đây?” Giang Ý Mạn hiểu ra. Thì ra là vì Đóa Đóa, xem ra, Thẩm Giai Nghị cũng là là một người ba đặc biệt tốt, nếu không, đêm hôm như vậy anh ta sẽ không lái xe đến tìm cô, nhìn lúc đó vẻ mặt anh ta rất lo lắng, bây giờ Giang Ý Mạn mới có thể hiểu được. "Ừm." “Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi cũng không chắc đâu, dù sao đây cũng là con của anh.” Giang Ý Mạn nói. Kỳ thật, đó là con của cô, câu này cô cố ý nói với Thẩm Giai Nghị, để cho anh ta luôn nhớ rõ Hiên Hiên và Đoá Đoá đều gọi anh là ba, anh phải có trách nhiệm bảo vệ hai đứa nhỏ. Thẩm Giai Nghị nhất định phải bảo vệ chúng thật tốt trước khi cô nhận chúng về. “Ừ.” Thẩm Giai Nghị nói. Giang Ý Mạn vội vàng lên lầu, Thẩm Giai Nghị cũng theo sát phía sau, anh rất lo lắng cho Đóa Đóa, cả đêm làm loạn như vậy, sợ là nó rất mệt rồi. Giang Ý Mạn bước vào liền nhìn thấy Đóa Đóa đang đứng khóc, xung quanh là một đám người hầu, không ai dám đến gần nó, Đóa Đóa rất kháng cự và không thích bị đụng chạm tùy tiện, vậy nên những người hầu này khó có thể khuyên được nó. Vẻ mặt ai cũng lo lắng, nhưng không có cách nào, không phải ai cũng có thể khiến cho Đóa Đóa nghe lời. Giang Ý Mạn bước vào, cô không rõ Đóa Đóa có nghe lời mình nói không, nhưng cô biết Đóa Đóa đang rất buồn, Giang Ý Mạn cũng không dễ chịu gì, cô từng bước đến gần, đứng trước mặt Đóa Đóa. “Đóa Đóa.” Đóa Đóa mắt sưng húp vì khóc đã lâu, đôi má phúng phính vừa khóc vừa run, nhìn mà đau lòng. "Dì!" Đóa Đóa vọt tới, nó nhảy vào trong vòng tay của Giang Ý Mạn, vừa ôm vừa khóc. Giang Ý Mạn bế con gái ngồi xuống, đặt Đóa Đóa ngồi trong lòng cô. “Đóa Đóa đừng khóc, Đóa Đóa đừng khóc nữa có được không? Để dì kể chuyện cho con nghe.” Giang Ý Mạn nhẹ nhàng nói. Cô kể chuyện cho Đóa Đóa nghe, giọng nói như phát ra từ một cuốn băng, rất hay, Đóa Đóa nằm trong vòng tay của Giang Ý Mạn, không khóc cũng không ồn ào như trước nữa. Những người hầu đều nhìn chằm chằm vào Giang Ý Mạn, tự hỏi cô ấy là thần thánh phương nào, thật kinh ngạc khi cô ấy có thể dỗ được tiểu thư! "Mọi người ra ngoài đi! Để việc ở đây cho tôi." Giang Ý Mạn nói nhỏ với người hầu. Ai cũng không dám đi ra ngoài, bọn họ có trách nhiệm chăm sóc cho Đóa Đóa, nếu Đóa Đóa xảy ra chuyện gì, Thẩm Giai Nghị sẽ không tha cho bọn họ, vậy nên không ai dám rời đi. Thẩm Giai nghị đi vào: "Đi nghỉ ngơi hết đi." "Vâng." Thẩm Giai Nghị đứng từ xa quan sát. Anh thấy Giang Ý Mạn rất dịu dàng, cô ôm Đóa Đóa lắc nhẹ, kể chuyện, vỗ vỗ Đóa Đóa, đây là những cách đơn giản để đưa trẻ vào giấc ngủ, Thẩm Giai Nghị và người hầu đều có thể làm được. Nhưng thật kỳ lạ, tại sao Giang Ý Mạn lại rất chuyên tâm với Đóa Đóa? Thẩm Giai Nghị không đoán ra được, người phụ nữ này hình như có rất nhiều bí mật mà anh không thể đoán ra, anh quan sát hồi lâu, bộ dáng của Giang Ý Mạn như in sâu vào tâm trí anh. "Suỵt!" Giang Ý Mạn đặt ngón trỏ lên môi bảo Thẩm Giai Nghị đi ra ngoài rồi đặt Đóa Đóa lên giường. Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Đóa Đóa, nó đã ngủ rất say, anh xoay người bước ra cửa, Giang Ý Mạn cùng anh đi ra ngoài, vừa tới cửa thì Giang Ý Mạn đã đi thẳng xuống lầu. Bây giờ Đóa Đóa đã ngủ, cô nên về nhà rồi. “Chờ đã.” Thẩm Giai Nghị ngăn cô lại: “Nói chuyện một chút.” Nói chuyện? Bọn họ đâu có gì để nói? Giang Ý Mạn suy nghĩ một chút liền đi theo anh vào thư phòng. "Sao vậy? Có chuyện gì?" Giang Ý Mạn khoanh tay như ông chủ. Ở trước mặt Thẩm Giai Nghị, cô không rụt rè, không sợ hãi, không run rẩy, cô rất tự tin và kiêu hãnh, ngay cả ánh mắt cũng không giống người thường. Giang Ý Mạn như vậy thật hấp dẫn và khiến người ta muốn khám phá. Thẩm Giai Nghị chưa từng thấy người phụ nữ nào dám như vậy trước mặt anh, thật không sợ anh chút nào, rất có khí phách. “Cô làm ở khách sạn bao nhiêu một tháng?” Thẩm Giai Nghị một tay đút túi quần, bộ dạng rất ngầu. ? Đầu Giang Ý Mạn hiện lên đầy dấu chấm hỏi, Thẩm Giai Nghị sao lại quan tâm người khác kiếm được bao nhiêu một tháng? “Chín mười triệu!” Giang Ý Mạn đáp. “Nghỉ đi!” Thẩm Giai Nghị thuận miệng nói. "Gì cơ??" Giang Ý Mạn hoàn toàn không hiểu, Thẩm Giai Nghị đang nghĩ gì vậy? “Đến nhà tôi làm người giúp việc, chỉ cần cô chăm sóc tốt cho Đóa Đóa, khiến nó nói chuyện, vui vẻ, cô muốn thế nào cũng được.” Thẩm Giai Nghị nói. Anh không yêu cầu gì khác, chỉ muốn thử xem Giang Ý Mạn có thể thay đổi được Đóa Đóa không. Nhưng hiện tại anh cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng, cô ấy không phải bác sĩ, không có năng lực cứu người, trị bệnh. "Làm người giúp việc? Anh muốn tôi làm người giúp việc cho nhà anh?" Giang Ý Mạn chỉ vào chính mình. Anh ta nghĩ gì vậy! Bảo cô đến Thẩm gia làm người giúp việc? Anh ta cho rằng cô thiếu tiền sao? Ha ha ha! Nói không phải kiêu ngạo chứ tài sản của Giang Ý Mạn cũng phải ngang ngửa Thẩm gia đó, vậy mà lại bảo cô đi làm giúp việc? "Đây là danh thiếp của tôi. Tôi cho cô một ngày để suy nghĩ, nếu sau một ngày mà cô không gọi lại, tức là cô đã đồng ý." Thẩm Giai Nghị nói. Giang Ý Mạn liếc nhìn danh thiếp của anh. Cái tên Thẩm Giai Nghị viết rất đẹp, Giám đốc kiêm Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, góc trên bên phải có vài bông hoa đào nhỏ, màu hồng nhạt, càng làm cho tấm danh thiếp này trở nên độc đáo. Anh ta thích hoa đào sao? Thật trùng hợp, Giang Ý Mạn cũng rất thích. “Có cần tôi đưa cô về không?” Thẩm Giai Nghị hỏi. Anh đang rất cố gắng để thuyết phục Giang Ý Mạn đồng ý, nhưng sự do dự của cô khiến anh không thể đoán được người phụ nữ này là đang giả vờ hay là thật sự không muốn. Một cơ hội tốt như vậy, lương bình thường ở đây đã gấp mấy lần lương trong khách sạn, cô ta không có lý do gì để từ chối cả, vậy thì chắc chắn là giả vờ, phải, chính là như vậy. “Không cần. Tôi tự về được.” Giang Ý Mạn từ chối. Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Giai Nghị, bọn họ không cần quá thân thiết làm gì. “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?” Giang Ý Mạn nghĩ hỏi. Thẩm Giai Nghị gật đầu. “Tại sao phải là tôi?” Với tài lực của Thẩm Giai Nghị, làm sao có chuyện anh thiếu người giúp việc, Giang Ý Mặc không chuyên nghiệp, thậm chí còn không biết nấu ăn thì làm sao có thể chăm sóc cho bọn nhỏ thật tốt? "Bởi vì cô là người đầu tiên làm cho Đóa Đóa cười nói, cho nên, tôi hi vọng cô có thể tới nhà chăm sóc nó, đừng quá lo lắng, cô làm ở đây với tư cách là bảo mẫu, chỉ cần chăm sóc tốt cho Đóa Đóa thôi, những việc khác cô không cần làm. ”Thẩm Giai Nghị nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]