“Đoá Đoá đang ở đâu?” Giang Ý Mạn hoảng sợ. Đầu óc cô chỉ toàn nghĩ đến Đoá Đoá có bị thương nghiêm trọng hay không, tại sao lại bị thương. “Ở trước khu nhà vệ sinh ạ.” Hiên Hiên nói. Giang Ý Mạn chạy đến ngay tức khắc, nhìn thấy Đóa Đóa đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, tay con bé vẫn còn đang chảy máu, điều này làm cho Giang Ý Mạn cảm thấy lo lắng. “Đoá Đoá đừng sợ, dì bế con đi xử lý vết thương có được không?” Giang Ý Mạn cẩn thận tiến lại gần. Lần cuối cùng cô gặp Đoá Đoá, con bé vẫn rất sợ và không cho cô chạm vào mình, nếu Giang Ý Mạn không nói ra danh tính của mình và cho nó xem ảnh mình chụp cùng Giang Vũ Phỉ thì Đoá Đoá cũng sẽ không nghe lời cô. Vậy nên lần này Giang Ý Mạn vẫn rất cẩn thận hỏi. Chà. Đoá Đoá gật đầu. Giang Ý Mạn vừa sửng sốt vừa vui mừng, nhanh chóng bế Đoá Đoá đi đến phòng riêng của cô. “Giang tổng, có chuyện gì vậy?” Từ Phong vội vàng chạy tới. “Đi gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây, tay Đoá Đoá bị thương rồi.” Giang Ý Mạn độc đoán ra lệnh, nhưng sự chú ý của cô đều nằm trên tay Đóa Đóa. Từ Phong liếc nhìn tay đứa nhỏ, có vẻ vừa mới bị thương, chỉ cần dùng mấy loại thuốc chống viêm là được rồi, giám đốc Giang sao lại căng thẳng như vậy? Cũng đâu phải là con gái của cô? “Còn không mau đi đi?” Giang Ý Mạn tức giận. “Vâng.” Sau nửa giờ, có vài bác sĩ và y tá đến làm sạch vết thương và băng bó cho Đoá Đoá. Giang Ý Mạn ôm con gái không muốn buông ra, vì sợ Đoá Đoá sẽ sợ nên cô kể chuyện cho nó nghe, khi bác sĩ xử lý xong, con bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay cô. “Suỵt!” Giang Ý Mạn không cho phép bất cứ người nào phát ra tiếng động, Từ Phong vội vàng đuổi những người khác đi rồi đóng cửa lại. “Dì ơi, con cám ơn dì” Hiên Hiên nghiêm túc nói. Tất cả những điều tốt đẹp Giang Ý Mạn làm cho Đoá Đoá, Hiên Hiên đều nhìn thấy, cậu cảm thấy dì dịu dàng hơn mẹ rất nhiều, nếu dì là mẹ cậu thì thật tốt. "Đứa trẻ ngốc này, lại còn khách sáo với dì sao? Mà ba mẹ con đi đâu hết rồi? Làm sao có thể để cho bọn con ở đây một mình! Bọn họ làm ba mẹ kiểu gì vậy?" Giang Ý Mạn tức giận đến phát run! Lúc đầu, cô bị Giang Vũ Phỉ bắt mang thai hai đứa trẻ này, lại bị cô ta cướp đi, điều này đã hủy hoại cuộc đời của cô, lúc đó cô còn suýt chết. Bây giờ, Giang Vũ Phỉ vì lợi ích của chính bản thân mà bỏ mặc bọn trẻ, e rằng trong mắt cô ta không hề có chúng. “Sao vậy?” Giang Ý Mạn hỏi lại. Hiên Hiên không trả lời câu hỏi của Giang Ý Mạn, sắc mặt cậu không tốt. "Hiên Hiên, hay là đêm nay con và Đoá Đoá ở lại nhà dì được không? Nhà dì lớn lắm, lại còn có rất nhiều đồ chơi nữa!" Giang Ý Mạn xúc động. Cô thật sự muốn bắt cóc bọn trẻ về chăm sóc. “Được, được ạ!” Hiên Hiên đương nhiên rất vui vẻ, cậu rất thích dì. Nhưng nghĩ lại thì không được: "Nhưng ba và mẹ con sẽ rất lo lắng." "Đừng lo! Dì sẽ nói với họ. Tối nay bọn con cứ yên tâm ở nhà dì nhé, với cả con nhìn đi, Đoá Đoá còn đang ngủ.” Giang Ý Mạn nói. Hiên Hiên chỉ là một đứa trẻ, cậu rất dễ bị dụ dỗ, hơn nữa cậu lại thích dì như vậy. “Vâng ạ.” Hiên Hiên nói. Giang Ý Mạn đưa hai đứa trẻ trở về nhà riêng của mình. Bao năm qua, cô luôn cô đơn mỗi khi về nhà, cho dù cô có quyền lực thế nào, địa vị cao quý đến đâu, Giang Ý Mạn vẫn luôn cô đơn khi về nhà. Nhưng đêm nay, cô sẽ không phải ở một mình nữa, lần đầu tiên cô được chăm sóc hai đứa con của mình, tuy có chút không quen nhưng cô lại rất thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]