"Sao vậy, mới không gặp nhau mấy năm, chị đã không nhận ra em rồi à? Nhìn chị xem, sắc mặt trắng như vậy, em đáng sợ vậy sao?"
Giang Ý Mạn thản nhiên đi tới, ngón tay rơi trên vai Giang Vũ Phỉ, lúc này Giang Vũ Phỉ không nhịn được nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi mà trước đây chưa từng có.
"Đừng sợ, em không phải âm hồn, chị thật không ngờ rằng em vẫn còn sống đúng không, Giang Vũ Phỉ?"
Giang Ý Mạn vươn cổ nói nhỏ bên tai Giang Vũ Phỉ, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa vô số uy hiếp, khiến cô ta choáng ngợp trong sợ hãi.
"Haha! Haha! Em nói giỡn cái gì vậy, đương nhiên là mọi người rất vui khi em có thể trở về, hoan nghênh em về nhà!" Bàn tay Giang Vũ Phỉ đặt trên lưng Giang Ý Mạn, vỗ nhẹ.
Cô ta thực sự chỉ vỗ lưng Giang Ý Mạn một lần thôi, không dám vỗ nhiều thêm lần nữa, không ai biết trong lòng cô ta sợ hãi đến mức nào, một khi Giang Ý Mạn nói ra mọi chuyện, cô ta sẽ mất tất cả những gì mình đang có.
“Hi vọng chị lúc nào cũng có thể cười thật vui vẻ như vậy” Giang Ý Mạn cười cười, buông Giang Vũ Phỉ ra, đi đến ngồi cạnh Giang Chí Quốc, hai chân thản nhiên vắt chéo, mặt càng cười tươi hơn, làm cho người ta cảm thấy không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Giang Vũ Phỉ sợ hãi đến chết đi sống lại, bây giờ cô không thể nhìn thấu Giang Ý Mạn dù chỉ một chút, dường như cô đã thay đổi rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chut-ngoai-y-muon-toi-sinh-con-cho-tong-tai-lanh-lung/500411/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.